Lỗ Tín và Nghiêm Khoan xông lên, Thi Duyên Trung ném đao trong tay ra ép Lỗ Tín lui lại.
Nghiêm Khoan vọt tới bên cạnh rồi vung đao bổ tới.
Thi Duyên Trung đại phát thần uy, nổi giận gầm lên một tiếng rồi bịch một quyền đánh cho Nghiêm Khoan ngã nhào xuống đất.
Nhìn thấy Thi Duyên Trung như con hổ điên vọt tới cổng, Triệu Phong, Lỗ Tín và Nghiêm Khoan trơ mắt nhìn, sắc mặt ai cũng trắng bệch.
Họ biết chỉ cần Thi Duyên Trung lao ra ngoài thì kế hoạch họ dàn xếp đã lâu nhất định sẽ thất bại trong gang tấc.
Ngay vào lúc này, một ánh đao chợt hiện.
Một trường đao dày nặng đâm vào từ ngoài cửa, đột nhiên xuất hiện trước mặt Thi Duyên Trung.
Thi Duyên Trung cứ như chủ động đưa cổ lên rồi bị đâm thủng, trừng mắt ngã xuống mặt đất.
Triệu Phong ngây ra một lúc, vội vàng tiến lên mở cửa, kích động nói: "Anh Giải!"
Là Giải Câu.
Hắn ta lạnh như băng mà nhìn chằm chằm Triệu Phong: "Anh làm việc quá bất cẩn rồi đấy."
"Vâng!" Triệu Phong sợ hãi nói: "Đa tạ anh Giải đã giúp đỡ! Lần sau tôi nhất định không như vậy nữa!"
Giải Câu lạnh lùng nói: "Thi Duyên Trung chết rồi, anh còn có khó khăn gì không?"
"Không có!" Triệu Phong kích động nói: "Trong bảy Thái Bảo xuất chinh cùng với Triệu Thiên Nhạc thì có ba người đã là người của chúng ta."
"Tôi đã thông báo với họ là đừng xuất chiến. Dù xuất chiến cũng đừng dùng hết sức, nhất định phải an toàn đi ra."
"Bây giờ bên cạnh Triệu Thiên Nhạc chỉ có bốn Thái Bảo trung thành với ông ta."
"Bốn người này dù không chết trong tay Tần Thiên và Truy Phong thì cũng không khác gì mấy."
"Đến lúc đó Triệu gia đều bị tôi nắm trong tay!"
Nghe thấy cái tên "Tần Thiên" này, mí mắt Giải Câu giật giật một cái, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.
Hắn ta hơi do dự, cuối cùng vẫn thấp giọng nói: "Bước đầu tiên trong kế hoạch của chúng ta là chiếm lấy Vân Xuyên. Chuyện còn lại sau này hãy nói, cho nên nếu có thể thì trong thời gian này cố gắng đừng đi trêu chọc Tần Thiên."
Triệu Phong ngây ra một lúc: "Anh Giải, anh sợ Tần Thiên sao? Người mà chúng ta nên đề phòng nhất không phải là Truy Phong à?"
Giải Câu không giải thích mà lạnh lùng nói: "Ghi nhớ lời tôi nói là được."
"Còn nữa, ông chủ bảo tôi nhắn lại với anh. Ngày anh tiếp quản Triệu gia thì ngài ấy sẽ đích thân đến đây chúc mừng anh."
"Đa tạ anh Giải! Đa tạ ông chủ! Triệu Phong nhất định không phụ sứ mệnh!"
…
"Cô thua rồi." Lý Chí Kiên trải qua một trận chiến gian khổ, cuối cùng cũng đánh bất ngờ gác kiếm lên cổ Thiết Ngưng Sương.
Dù thắng nhưng hắn ta cũng không chịu nổi. Trên người có nhiều chỗ bị kiếm của Thiết Ngưng Sương chém trúng, nhìn có vẻ khá chật vật.
Hắn ta vốn cho rằng đối phó với người phụ nữ Thiết Ngưng Sương này thì không cần đến mấy chiêu đã có thể dễ dàng chiến thắng.
Không ngờ Thiết Ngưng Sương lại khó đối phó như vậy. Hắn ta suýt chết dưới kiếm của đối phương.
Thiết Ngưng Sương cắn răng, trên mặt tràn đầy căm hận và xấu hổ.
Hiển nhiên cô ta không phục!
Tần Thiên nở nụ cười.
"Không sai không sai, đánh cũng được lắm. Thua chính là thua, trở về viết kiểm điểm đi." Hắn tiện tay ném cái thẻ có khắc hai chữ "Long Giang" tới trước mặt Triệu Thiên Nhạc: "Hiện tại Long Giang là của ông."
Nhìn thấy dáng vẻ chẳng hề để ý của hắn, tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.
Giống như thua mất đại bản doanh Long Giang mà hắn không những không đau lòng, còn có chút vui vẻ?