Nhưng nghĩ đến chuyện này có quan hệ trọng đại nên hắn ta cố đè nén lửa giận mà miễn cưỡng cười nói: "Dì Lâm, tôi biết chuyện tình cảm không miễn cưỡng được. Hay dì để tôi và Thanh Dao tiểu thư gặp mặt tâm sự trước đi được không? Tựa như coi mắt, cho nhau một cơ hội vậy, biết đâu tôi may mắn được Thanh Dao tiểu thư coi trọng thì sao?"
Ngọc Linh Lung lạnh lùng nói: "Không cần. Tôi hiểu con gái mình, nó sẽ không thích cậu."
"Hơn nữa gần đây Thanh Dao không được khoẻ nên đang tĩnh dưỡng, không thích hợp gặp người ngoài. Triệu công tử, không có chuyện gì khác thì mời về, mang quà về luôn đi.”
“Còn chuyện liên hợp đối kháng với Tần Thiên và An Quốc thì Bắc Giang chúng tôi có không hứng thú. Tự tôi sẽ báo thù của chồng tôi, không cần mượn tay người khác."
Những câu nói này đã cắt đứt tất cả đường lui.
Sắc mặt của Triệu Húc và Liêu Kiệt rất khó coi. Nếu như trở về như vậy thì họ không cách nào bàn giao cả.
Bàn tay cầm đao của Liêu Kiệt dần dần nổi lên gân xanh, hắn ta cắn răng nói: "Nếu đã như vậy thì chúng tôi cũng không thể đi một chuyến không công. Tôi từng nghe Bắc Giang ngọa hổ tàng long, có đông đảo cao thủ, không biết có ai chịu chỉ giáo một chút không. Thắng tôi thì tôi trở về cũng tiện bàn giao với gia chủ."
Không ngờ hắn ta muốn dùng vũ lực để áp chế.
Ngọc Linh Lung giận dữ, không ngờ Liêu Kiệt dám làm càn như vậy ở địa bàn Bắc Giang, quả thực là không coi họ ra gì mà.
"Anh muốn động võ? Tôi đánh với anh là được!" Kim Bưu lập tức đứng dậy: "Nghe qua Triệu gia Vân Xuyên có mười ba Thái Bảo, ai cũng là cao thủ. Nhưng nơi này là Bắc Giang."
Ngũ Hổ cùng chung mối thù mà trừng mắt nhìn chằm chằm.
Đúng lúc này, bịch một tiếng, cửa phòng bị đá văng.
Đám người lấy làm kinh hãi nên vội vàng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy ở cửa có một cô gái vóc người cực đẹp, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng đang đứng.
Mặc dù nhìn cô ta có vẻ rất tiều tụy, nhưng khó giấu được vẻ đẹp vượt trội đó.
Hơn nữa loại khí tức u buồn này lại làm cô ta càng chín chắn thu hút. Làm người ta không nhịn được muốn đi thăm dò nội tâm, che chở thân thể cô ta.
"Phu nhân, tiểu thư nhất định đòi đến, tôi không ngăn được..." Một đàn em sợ hãi chạy vào.
Ngọc Linh Lung khoát tay mà nói: "Thanh Dao, sao con lại tới đây? Mẹ đang bàn bạc công việc với các chú, con đi về nghỉ ngôi trước đi, lát nữa mẹ nấu canh cho con uống."
"Không cần." Lưu Thanh Dao lạnh lùng nói một câu rồi nhìn về hướng Triệu Húc, lạnh lùng nói: "Anh là người thừa kế của Triệu gia Vân Xuyên?"
Triệu Húc nhìn thấy Lưu Thanh Dao còn xinh đẹp hơn trên ảnh rất nhiều thì kích động nói: "Đúng vậy, anh tên là Triệu Húc."
Lưu Thanh Dao: "Anh muốn cưới tôi?"
Triệu Húc không ngờ Lưu Thanh Dao trực tiếp như vậy nên ngây ra một lúc rồi vội vàng nói: "Thanh Dao tiểu thư, anh thật sự ngưỡng mộ em đã lâu! Xin em cho anh một cơ hội. Anh cam đoan sẽ làm em hạnh phúc."
Nhìn thấy sắc mặt lạnh lẽo của Lưu Thanh Dao, hắn ta còn tưởng rằng chuyện này sẽ thất bại.
Ai biết Lưu Thanh Dao lại lạnh lùng nói: "Được, tôi đồng ý. Trở về chuẩn bị hôn lễ đi, tôi chờ anh tới đón dâu, càng nhanh càng tốt."
Cái gì?
Triệu Húc kinh ngạc há to miệng, quả thực khó mà tin nổi.
Cả Liêu Kiệt cũng ngơ ra, hắn ta nghĩ Lưu Thanh Dao đang trêu đùa Triệu Húc nên cười lạnh và nói: "Thanh Dao tiểu thư, Triệu Húc công tử là chàng trai hiếm có, xin cô suy nghĩ thêm. Gả cho cậu ấy là mộng tưởng cả đời của rất nhiều cô gái."
Lưu Thanh Dao lạnh lùng nói: "Ông điếc à, không nghe tôi nói gì sao? Tôi nói các người có thể trở về chuẩn bị tới đón dâu."
"Em nói thật sao?" Triệu Húc kích động không thôi.
Lưu Thanh Dao lạnh lùng nói: "Tôi chỉ có một yêu cầu, sau khi tôi gả cho anh thì Triệu gia và Bắc Giang phải liên thủ giết chết Tần Thiên!"
Triệu Húc vội vàng nói: "Anh cam đoan! Từ giờ trở đi Tần Thiên đã là người chết!"