Mã Thiên Minh cười ha ha.
Kỳ thật hắn ta chỉ là một đứa con cháu chẳng ra gì trong Mã gia mà thôi. Căn bản chẳng bước vào được trung tâm quyền lực.
Nhưng hắn ta ỷ vào thanh danh của Mã gia nên những năm qua luôn lăn lộn rất vui vẻ sung sướng.
Chuyện lợi dụng bẫy hợp đồng để lừa tiền tài không phải lần đầu tiên hắn ta làm ra.
Những người trước đó biết rõ bị hố, nhưng ngại thực lực của Mã gia nên cũng không thể không nén giận, hao tài tiêu tai.
Lần này Dương Lâm dám chạy làm Mã Thiên Minh rất tức giận.
Cho nên hắn ta không tiếc dẫn người đuổi tới Long Giang, cũng muốn đòi nợ.
Mặc dù năm triệu chỉ là một món tiền nhỏ đối với hắn ta. Nhưng hắn làm vậy còn có nguyên do khác, chủ yếu là muốn mượn lần này để cảnh cáo những người khác.
Để những người kia biết không thể trốn thoát nợ của Mã Thiên Minh.
Hắn ta vừa uống rượu vừa đảo mắt qua cửa sổ, nhìn một vòng trong sàn nhảy phía dưới.
"Không ngờ nơi nhỏ bé như Long Giang lại có không ít cô nàng xinh đẹp."
Hắn ta do dự, muốn chọn mấy cô đi lên tiếp rượu.
Lúc này hắn ta nhìn thấy một người phụ nữ trưởng thành khí chất u buồn đi vào từ bên ngoài, hai mắt lập tức tỏa sáng.
Người phụ nữ này có vóc dáng nóng bỏng, bày ra sự quyến rũ của đàn bà.
Khí chất ưu buồn kia rất giống hoa hồng lặng lẽ nở rộ lúc nửa đêm, làm người ta không nhịn được muốn đi ngửi một cái.
Chính là cô ta!
Tim Mã Thiên Minh đập thình thịch, vội vàng kêu phục vụ viên bên cạnh đến rồi ra lệnh: "Đi, kêu người phụ nữ kia lên uống rượu với tao."
Thấy phục vụ do dự, hắn ta sầm mặt xuống, lạnh lùng nói: "Thế nào, sợ bố không trả tiền nổi sao? Nói cho cô ta, chỉ cần hầu hạ thiếu gia vui vẻ thì tiền không thành vấn đề."
Phục vụ không dám đắc tội Mã Thiên Minh nên đành quay người đi xuống.
"Thật xin lỗi, tôi không tiếp rượu." Nghe phục vụ viên nói vậy, Khương Hồng lạnh lùng nói một tiếng.
Sau đó cô ta ngồi xuống ghế, gọi một ly rượu cốc-tai rồi tự rót tự uống.
Nhìn đám người nhảy múa trước mặt, ánh mắt cô ta trở nên mờ mịt.
Cô ta nhịn không được nhớ tới những chuyện xảy ra trước đây không lâu, nhớ đến người đàn ông mình được gặp.
Lúc ấy người đàn ông được gọi là "Anh Thiên" kia ngồi ngay bên cạnh cô ta.
Đêm đó cô ta dùng hết khả năng để múa, vốn dĩ cho rằng có thể chiếm được niềm vui của anh Thiên và được sủng ái.
Ai biết cuối cùng lại thua trong tay một cô nàng đeo mặt nạ.
Chuyện đó trở thành tiếc nuối không cách nào xoá nhoà trong tim Khương Hồng.
Cho nên cô ta thường xuyên đến nơi này, hi vọng được gặp lại anh Thiên.
Nhưng anh Thiên như Thần Long trên trời, xuất hiện một lần rồi vĩnh viễn biến mất.
Nhưng đã trôi qua lâu như vậy, cô ta cũng quen rồi.
Cho dù không gặp được anh Thiên, nhưng chỉ cần ngồi ở vị trí trước đó của hắn rồi lẳng lặng uống một ly rượu, nhớ lại chuyện đêm đó thì cô ta đã cảm thấy rất có ý nghĩa.
Buổi tối hôm nay tâm tình cô ta không tốt nên lại đến nơi này.
"Không nể mặt vậy à?" Nghe phục vụ viên báo lại, Mã Thiên Minh càng cảm thấy hứng thú.
Nếu chiếm được con mồi dễ như trở bàn tay thì không có ý nghĩa. Càng không dễ dàng có được càng có tính khiêu chiến, cũng càng kích thích.
"Lão Ngũ, mày mang con nhỏ đó lên đây."
Nghe hắn ta nói vậy, lão Ngũ cũng chính là tên đầu trọc mắt tam giác kia cười lạnh một tiếng, mang hai tên anh em xông ra ngoài.