Bây giờ nơi này có rất nhiều đạo sĩ tụ tập để đàm luận đạo pháp, cũng coi như một thánh địa tu thân dưỡng tính.
Phía sau núi, trong một căn phòng trang nhã tĩnh lặng.
Một người trung niên da mặt trắng nõn để tóc dài lẳng lặng nghe Đồng Tỉnh Vương kể xong chuyện có liên quan đến Tần Thiên thì cười cười và nói: "Hiện tại thằng nhóc đó ngang ngạnh như vậy sao? Dám ra oai phủ đầu với lão Thái Quân nữa."
Nhìn ông ta rất giống một thư sinh. Nhưng trong vô hình khóe mắt đuôi lông mày vẫn lộ ra sự uy nghi.
Đây là sự cao quý và quyền thế đến từ huyết thống.
Nhất là đôi mắt, nếu không có những vết nhăn chi chít ở khóe mắt thì ông ta nhất định có thể làm ngàn vạn thiếu nữ mê mệt.
Cho dù hiện tại ông ta đã bước vào tuổi trung niên, nhưng vẫn tràn ngập sức hút.
Không thể không nói người đàn ông này thật "Xinh đẹp".
Ông ta là cha đẻ của Tần Thiên, con độc nhất của lão Thái Quân, cũng là dòng chính duy nhất đời thứ hai và gia chủ trên danh nghĩa bây giờ của Tần gia, Tần Kỳ.
Nói là gia chủ nhưng bây giờ từ trên xuống dưới Tần gia không có mấy ai xem ông ta ra gì.
Đầu tiên, lão Thái Quân không thích đứa con trai này.
Bà ta nói ông ta nhu nhược vô dụng, không nhận nổi trọng trách. Lão Thái Quân luôn nhúng tay vào chuyện gia tộc, xưa nay không thương lượng với Tần Kỳ.
Không chỉ là vô dụng trong những chuyện lớn mà có vẻ Tần Kỳ cũng không thể xử lý thích đáng được chuyện riêng của mình.
Vợ trước qua đời, vợ hiện tại điêu ngoa, hai đứa con trai thì một đứa lưu lạc bên ngoài, một đứa làm mưa làm gió trong gia tộc, quả thực là một thằng phá của.
Ông ta cũng không quản giáo nổi.
Rơi vào đường cùng ông ta chỉ có thể trốn vào Dưỡng Tâm Quán bên ngoài thành, không hỏi thế sự.
Trong mắt người bên ngoài thì ông ta là một con đà điểu vùi đầu vào cát.
Nghe Tần Kỳ nói vậy, Đồng Tỉnh cười nói: "Gia chủ, nhìn thấy kết quả này, ông thấy vui mừng hay là thất vọng?"
Tần Kỳ cười lạnh và nói: "Thằng ranh kia giỏi đến mấy cũng chỉ là một đứa trẻ thôi. Cuối cùng sẽ có ngày nó biết thế đạo hiểm ác."
Đồng Tỉnh trầm ngâm một lát rồi thử nói: "Cho nên ông vẫn không định đón cậu ấy trở về sao?"
Mí mắt Tần Kỳ giật giật, nói: "Vì sao lại nói như vậy? Không phải nó đã sớm không nhận người cha này rồi sao? Theo lời nó nói thì tôi trên không được cao đường ưa thích, dưới không thể bảo vệ được vợ con của mình. Tôi là một kẻ thất bại từ đầu đến đuôi."
"Thằng ranh kia xem thường tôi, tôi có đi đón thì nó cũng chưa chắc chịu về. Chỉ là tự chuốc nhục nhã mà thôi."
Đồng Tỉnh cười cười, đôi mắt già nua dâng lên thâm ý sâu xa.
"Gia chủ, thứ cho tôi nói thẳng. Ông và lão Thái Quân thật sự chán ghét đại thiếu gia, thậm chí muốn đuổi giết đến cùng giống như mặt ngoài sao?"
Tần Kỳ ngây ra một lúc rồi thấp giọng nói: "Lão Đồng Tỉnh Vương, ông có ý gì?"
Lão Đồng Tỉnh Vương cầm lấy con cờ trước mặt rồi đánh xuống.
Ông ta như lơ đãng mà nói: "Tại sao tôi cảm thấy ông và lão Thái Quân đang liên thủ đánh một ván cờ lớn vậy? Bây giờ xem ra con cờ đại thiếu gia này đã trưởng thành rồi."
Tần Kỳ cúi đầu nhìn bàn cờ, yên lặng đánh ra một con cờ rồi thản nhiên nói: "Thời cơ chưa tới. Lão Đồng Tỉnh Vương, ông có chút nóng vội."
"Pháo, qua núi." Đồng Tỉnh nhìn con tướng của mình bị pháo đánh rơi thì nhịn không được cười ha ha: "Xem ra thật sự là tôi không giữ được bình tĩnh."
"Ai nha, đã từ biệt nhiều năm, nhìn thấy đại thiếu gia trưởng thành như hiện tại mà tôi vừa chua xót vừa vui mừng! Tôi không dám suy nghĩ những năm qua đại thiếu gia đã chịu bao nhiêu khổ sở mới bước tới vị trí bây giờ. Cậu ấy thật sự lớn rồi!"
Nói xong, hốc mắt ông ta đã ướt.
Đây là sự yêu mến và quan tâm xuất phát từ tấm lòng của một trưởng bối.
Tần Kỳ mặt không đổi sắc, tiếp tục đi một nước cờ rồi thản nhiên nói: "Thân là cháu đích tôn của Tần gia, chịu nhiều tủi nhục cực khổ đến mấy cũng là đương nhiên. Lão Đồng Tỉnh Vương, hôm nay ông nói hơi nhiều."