Mục lục
Thần Vương Lệnh - Tần Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Kẻ phóng hỏa hai căn biệt thự của Phan gia chúng tôi."

"Nếu như hai vị gia chủ có thể làm được, Phan Kiệt tôi đương nhiên sẽ ghi nhớ ân tình này."

Phan Kiệt đích thân nói!

Phần ân tình này quá ý nghĩa quá lớn!

Lý Tồn Trung và Giả Hiểu Liêm đồng thời đứng dậy, trầm giọng nói: "Dám phóng hỏa trên đầu hổ, tên họ Tần này chết không hết tội!"

"Lý Mậu, Lý Hách!"

"Giả Sơn, Gia Cảnh!"

"Việc này giao cho mấy đứa, có thể bỏ tiền thuê người, nhất định phải làm cho sạch sẽ!"

"Cho mấy đứa thời gian ba ngày, tới lúc đó chúng ta phải nhìn thấy đầu của Tần Thiên!"

"Vâng, thưa cha!"

"Yên tâm đi, giao cho bọn con!"

"Bắt đầu từ bây giờ, họ Tần kia chính là người đã chết!"

Mấy công tử này, bình thường không có gì làm, quá nhàn rỗi còn đi gây chuyện. Càng huống hồ hiện tại là phụng chỉ đi giết người, đơn giản là cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Ánh mắt Phan Hữu Chí và Phan Kiệt lộ ra một tia thâm độc. Hai cha con này đều là những kẻ mưu mô, tâm cơ thâm sâu.

Họ biết rõ thế lực của hai gia tộc Lý và gia tộc Giả. Có thể nói chắc chắn không thua kém gì nhà họ Phan.

Bây giờ mượn đao giết người, để hai nhà này liên thủ ra tay, Tần Thiên ắt phải chết!

Đại thù, cuối cùng cũng có thể báo rồi.

An lão gia tử lâu như vậy mà vẫn không xuất hiện, nhất định là sắp không xong.

Nói không chừng lễ mừng thọ sắp biến thành đại tang lễ rồi.

Mấy người này chẳng những không đau buồn, ngược lại càng thêm hưng phấn. Bởi vì bọn họ cảm thấy tỉnh thành này, hay thậm chí là cả tỉnh Nam Giang này, sẽ sửa chào đón thời đại của bọn họ.

Miếng bánh này, mặc cho bọn họ xâu xé đi.

Trong sự kích động, bọn họ thực sự đã bắt đầu thảo luận làm cách nào phân chia địa bàn.

"Lão gia tử đến rồi!"

Từ phía sau, truyền đến một tiếng hô lớn.

Đang bàn bạc tới quên trời quên đất, ba con hổ đang trong trạng thái mặc sức vui vẻ, chè chén say sưa, đột nhiên cảm thấy như bị giáng một đòn vào sau gáy. Lý Tồn Trung còn kích động tới mức suýt chút nữa làm đổ ấm trà trước mặt.

Bọn họ lập tức thu lại biểu cảm trên gương mặt của mình, mỗi người trông đều cực kỳ nghiêm túc, dáng vẻ hệt như đang chịu tang.

Giả Hiếu Liêm thậm chí còn cố nặn ra vài giọt nước mắt.

Trước mặt lão gia tử, ông ta phải cố bày ra bộ dạng đau buồn khôn xiết.

Một đám học trò của lão gia tử lao ra bên ngoài.

Nhìn thấy Hồ Bân- người bình thường kiên cường như đại hán tử, nắm giữ hệ thống lực lượng của An gia, vậy mà hai mắt đỏ hoe, hiển nhiên là vừa mới khóc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK