Chỉ thấy bên ngoài cửa có bảy tám người đàn ông lực lưỡng, ai nấy cũng trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu với quân địch.
Tần Thiên tùy ý nhìn lướt qua, phát hiện trong góc tối bốn phía viện có mười mấy cao thủ đang ẩn núp.
Bọn họ ẩn mình trong bóng tối, hai mắt nhạy bén, giống như báo săn lúc nào cũng lao ra được.
Xem ra Sở Minh đã huy động toàn bộ người của mình.
''Khương phó minh chủ!'' Một người đàn ông vạm vỡ đi tới.
Khương Vạn Đào gật nhẹ đầu, thấp giọng nói: ''Mấy vị phó minh chủ và người phụ trách đều đến rồi sao?''
''Đều đến, chỉ thiếu Khương phó minh chủ.''
Người đàn ông cao lớn kia nói, nghi ngờ nhìn Tần Thiên rồi nói tiếp: ''Anh ta là ai?''
Giọng Khương Vạn Đào có chút kích động: ''Vị này là Tần tiên sinh, là người tôi mời đến giúp đỡ!''
''Hả?''
Người đàn ông cao to kia nhíu mày. Tần Thiên nhìn rất trẻ, nhìn không có sức công kích nào. Loại người này cũng xứng đến giúp đỡ sao?
Anh ta cảm thấy Khương phó minh chủ già rồi nên lú lẫn.
Nhưng tình trạng lúc này rất nguy cấp, anh ta cũng không lo được nhiều như vậy. Anh ta vẫy tay với người sau lưng: ''Mở cửa.''
Người ngồi trong phòng minh chủ đông nghịt. Sắc mặt mọi người nghiêm túc, bầu không khí trong phòng vô cùng trang nghiêm.
Trên chiếc ghế ở giữa là một ông lão có mái tóc hoa râm tràn đầy tinh thần ngồi. Đó chính là minh chủ Kim Vinh.
Mấy năm trước, chính là ông ấy kết nối mọi người lại, đồng lòng đuổi ác bá làm hại Sở Châu kia và thành lập Sở Minh.
Có thể nói, đức cao vọng trọng.
Ông ấy gật nhẹ đầu với Khương Vạn Đào, nhìn lướt qua Tần Thiên rồi nghi ngờ nói: ''Khương phó minh chủ, vị này là ai?''
Khương Vạn Đào vội vàng nói: ''Kim minh chủ, vị này là Tần tiên sinh, Tần Thiên, là cao thủ tôi mời đến. Anh ấy đồng ý cùng chúng ta kề vai chiến đấu.''
''Khương phó minh chủ, ông cũng quá tùy tiện rồi đấy?''
''Tùy tiện kéo một người đến rồi phong cho người ta cái danh hiệu cao thủ.'' Một giọng nói trêu chọc vang lên.
Đến giờ họ cũng chưa từng nghe qua trên giang hồ có một cao thủ tên Tần Thiên. Tuổi lại còn trẻ như vậy thì có bản lĩnh gì chứ.
Một ông lão khinh miệt nói: ''Sở Minh của mấy người rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Không lẽ đến mức bụng đói ăn quàng, tùy tiện kéo một người vào rồi gọi là cao thủ đấy chứ?''
''Nếu như cậu ta là cao thủ thì chúng tôi là gì?''
Người nói tên Dương Chí Kiệt, tự mình mở võ quán, cũng là quyền sư nổi danh trong thành phố.
''Đúng vậy, phải như Dương sư phụ của chúng ta mới xứng đáng được gọi cao thủ.''
''Họ Tần kia, nếu như cậu muốn ngang vai ngang vế với chúng tôi thì đầu tiên phải thể hiện chút bản lĩnh của mình đã.''
''Người trong phòng tùy tiện chọn một. Tỉ thí một chút, thế nào?''