Tần Thiên thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vợ, nếu anh đoán không nhầm, có lẽ Liễu Như Ngọc không muốn liên lụy đến em."
Dương Vinh gật đầu nói: "Cô ấy là như vậy, nếu có chuyện xảy ra, cô ấy sẽ tự trách mình, sợ làm liên luỵ đến người khác."
"Cô ấy nói rằng là vì cô ấy mà gây ra tổn hại lớn như vậy cho chủ tịch Tô và công ty."
"Cô ấy thực sự rất áy náy!"
Nghe vậy, Tô Tô trở nên hào hùng.
Trước đây cô vẫn còn có chút do dự, bây giờ cô đã quyết định rồi.
Cô trầm giọng nói: "Chị Vinh, hãy chuyển lời Như Ngọc rằng Tô Tô và tập đoàn Tô Ngọc sẽ không bao giờ bỏ rơi cô ấy!"
“Ngược lại, tôi sẽ lập tức yêu cầu Liễu Thanh đưa ra thông báo, nói rằng chúng tôi tin rằng cô Liễu Như Ngọc đã bị oan.”
"Chúng tôi sẽ luôn sát cánh cùng cô ấy!"
Dương Vinh cảm kích nói: "Cảm ơn cô!"
"Chủ tịch Tô, cô đúng là người tốt."
Tô Tô nói là làm và ngay lập tức truyền lệnh cho Liễu Thanh.
Với thông báo này của đối tác, tin rằng Liễu Như Ngọc có thể phần nào được bảo vệ trước dư luận.
Đây là thứ yếu, điều quan trọng là nó có thể truyền cảm giác ấm áp cho Liễu Như Ngọc vốn đang rơi vào tình trạng tồi tệ, giúp cô ấy vượt qua.
"Bây giờ có thể nói rồi chứ?"
"Tại sao chuyện này lại xảy ra?"
Tần Thiên nhìn Dương Vinh: "Hơn nữa, chuyện đã lâu như vậy rồi sao các người không làm rõ sự tình?"
"Liễu Như Ngọc cũng là một ngôi sao tên tuổi và là cây tiền cho công ty."
“Còn bộ phận truyền thông của công ty các người thì sao?”
"Chị Vinh, tôi đã xem video phỏng vấn của chị. Chị cũng là người có thâm niên trong ngành, đối mặt với giới truyền thông như vậy có phải là không thích hợp lắm không?"
Giọng nói của hắn không lớn nhưng ý chất vấn trong đó rất rõ ràng.
Dương Vinh có chút sợ hãi, dường như biết mình đã làm sai điều gì, cúi đầu không dám nhìn Tần Thiên.
" Tần tiên sinh, với tư cách là người quản lý và là chị gái tốt của Liễu Như Ngọc, mọi chuyện đã phát triển đến mức này, tôi cũng phải chịu trách nhiệm."
"Cậu tức giận là đúng."
“Chỉ là tôi cũng có nỗi khổ riêng, bây giờ xin hãy nghe tôi nói.”
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, tiếc nuối nói: “Sự việc bắt đầu khi Như Ngọc đến tỉnh Vân Xuyên tham gia một buổi biểu diễn liên hợp vào một tháng trước.”
"Đó là một buổi biểu diễn từ thiện, hỗ trợ tài chính đằng sau là Tập đoàn Triệu Thị nổi tiếng ở địa phương."
"Buổi biểu diễn nhằm mục đích thúc đẩy việc chăm sóc trẻ em miền núi. Cậu biết đấy, Như Ngọc xuất thân nghèo khó và đặc biệt quan tâm đến hoạt động từ thiện ở vùng này".
"Ngoài việc quyên góp phần lớn số tiền kiếm được trong nhiều năm, cô ấy còn sử dụng sức ảnh hưởng của mình nhiều nhất có thể để thu hút sự chú ý của người khác."
“Cho nên sau khi nhận được lời mời, cô ấy đã từ chối mọi khoản thù lao và vui vẻ đi.”
Tần Thiên cau mày nói: "Tỉnh Vân Xuyên liền kề với Nam Giang, lớn gấp đôi Nam Giang."
"Nghe nói có rất nhiều gia tộc giàu có."
Dương Vinh gật đầu nói: "Nhà họ Triệu đằng sau tập đoàn Triệu Thị này là gia tộc giàu có nhất tỉnh Vân Xuyên."
"Họ có vô số sản nghiệp."
Tần Thiên gật đầu, dường như hắn đã hiểu tại sao các thuộc hạ của An Quốc không thể giúp đỡ Liễu Như Ngọc giải quyết chuyện này rồi.
An Quốc thống trị tỉnh Nam Giang, nhưng xét về quy mô thì Nam Giang chỉ bằng một nửa tỉnh Vân Xuyên.
Thế lực của nhà họ An quả thực kém hơn nhà họ Triệu rất nhiều.
Hắn trầm giọng nói: “Việc này là do nhà họ Triệu đứng sau xúi giục phải không?”
"Đúng!" Dương Vinh cắn răng nói: "Thái tử gia nhà họ Triệu- Triệu Húc."
“Anh ta cũng là người khởi xướng và là người phụ trách cụ thể hoạt động từ thiện này”.