Mục lục
Thần Vương Lệnh - Tần Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người cười cười nói nói trở lại Long Viên.

Cùng lúc đó, Mã Thiên Minh chật vật chạy trốn ra khỏi Long Giang đang ôm hận bấm một số điện thoại.

Hắn ta cắn răng nói: "Anh, em là Thiên Minh. Em bị người ta hại ở Long Giang! Anh phải làm chủ cho em!"

"Chuyện gì xảy ra vậy Thiên Minh, sao em lại chạy đến nơi khỉ ho cò gáy Long Giang kia? Ở đó có người dám hại em à." Trong điện thoại truyền tới một tiếng nói lạnh nhạt.

Mã Thiên Minh cắn răng nói: "Hắn tên là Tần Thiên! Hắn không chỉ hại em mà còn đánh thủ hạ của em bị thương, còn mắng thương hội Mã Bang chúng ta nữa!"

"Anh Long, khi dễ em thì em còn nhịn. Nhưng hắn còn xem thường thương hội Mã Bang, xem thường Mã gia chúng ta thì không thể nhịn được!"

Anh Long lại chẳng thấy chuyện này có gì to tát.

"Được rồi, em về trước đi. Gần đây anh bận việc trong thương hội Liên Minh nên không rảnh giúp em chùi đít."

"Có chuyện gì thì em trở về tìm vệ sĩ A Văn của anh, anh ta sẽ giải quyết giúp em. Nhưng anh cảnh cáo em, thương hội Liên Minh là chuyện lớn, liên quan đến tiền đồ của Mã gia chúng ta, trong lúc mấu chốt này thằng nhãi em không được gây rắc rối cho anh."

Mã Thiên Minh vội vàng cam đoan: "Yên tâm đi anh Long, Tần Thiên kia chỉ là một thằng lưu manh nhỏ. Bóp chết hắn như chết một con rệp thôi, không ai để ý đến đâu."

Anh Long nghi ngờ nói một câu: "Tần Thiên... Sao cái tên này nghe quen quá vậy?"

Nhưng anh ta cũng không thèm để ý mà chỉ thuận miệng nói rồi cúp điện thoại.

"A Văn là cao thủ nổi danh tỉnh Nam Thất, họ Tần, lần này tao cho mày chết không có chỗ chôn!" Trong mắt Mã Thiên Minh bắn ra tia ác độc.

Tần Thiên và Dương Lâm trở lại Long Viên.

Sau khi nghe thấy ý tưởng của Dương Lâm, Tô Tô vô cùng vui mừng.

"Anh họ, hiện tại chỗ của em thật sự đang cần người đáng tin tới giúp. Trước đó em cũng muốn anh đến rồi, nhưng lại sợ anh cảm thấy làm công cho em quá thiệt thòi cho anh. Hiện tại anh chịu đến thật là quá tốt!"

"Anh họ, ngày mai em dẫn anh đến công ty làm quen một chút. Trước mắt có một chức vụ cho anh này, anh xem thử có thích không."

Dương Lâm kích động tỏ ý bằng lòng.

Hơn nữa anh ta còn mịt mờ nói với cha mẹ là chuyện ở thành phố Cẩm Hồ đã được Tần Thiên ra mặt giúp giải quyết ổn thoả.

Đối phương không chỉ trả tiền lại mà còn đền bù thêm một triệu.

Lý Phân và Dương Sâm đều rất mừng rỡ.

Chuyện này luôn là quả bom hẹn giờ trong lòng họ, lần này bất đắc dĩ đến Long Giang trốn nợ nên không dám nói với hai cụ tình hình thực tế.

Họ sợ hai cụ chịu không được.

Họ chỉ nói với Dương Đức Quang và Tằng Hồng Tụ là đến thăm người thân thôi.

Hiện tại cuối cùng tảng đá trong lòng cũng rơi xuống. Hơn nữa con trai còn gia nhập công ty của Tô Tô, họ cũng rất yên tâm.

Họ có ngốc cũng nhìn ra được năng lực của Tần Thiên còn lợi hại hơn tưởng tượng của mình.

Ngày hôm sau, Tô Tô và Tần Thiên đích thân dẫn Dương Lâm đến công ty.

Những việc cần kỹ thuật thì Dương Lâm không làm được, nhưng lúc trước anh ta có làm buôn bán nhỏ, chạy tới chạy lui phát triển nghiệp vụ nên cũng rất có kinh nghiệm.

Mà bây giờ bộ môn thiếu người nhất chính là dự án mở rộng cửa hàng offline của Niếp Kiến Thành.

Muốn thành lập cửa hàng offline, mà còn là vận hành trực tiếp có mạng lưới nhiều như vậy thì cần đến rất nhiều người.

Trước mắt tập đoàn Tô Ngọc đang phát triển mở rộng theo đơn vị tỉnh.

Lấy tỉnh làm đơn vị rồi lại mở rộng ra thành phố địa cấp phía dưới, đây là cách quản lý dạng mạng lưới.

Bây giờ chi nhánh công ty tiêu thụ của bốn tỉnh là Nam Giang, Bắc Giang, Đông Hoa, Phúc Lĩnh đều đã được thành lập.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK