Mục lục
Thần Vương Lệnh - Tần Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong khoảng thời gian vài ngày này, bọn họ sẽ ở dưới đáy đại dương, hoặc trên đỉnh núi tuyết, hoặc là khe núi sâu ngất.

Thế nên sau khi bọn họ lên đỉnh xong, rất có thể sẽ không lập tức rời đi mà là đang dừng ở trên đó, tiến hành luyện tập khả năng chống chịu cực hạn.

Chờ khi bọn họ luyện xong thì sẽ lại trở về theo đường cũ, mất tầm khoảng ba ngày.

Từ Long Giang đến Everest đường xá xa xôi, Tần Thiên không thể làm lỡ một chút giây phút nào cả.

Bởi vì hắn biết, độc sư và mười mấy sát thủ hàng đầu thế giới mà hắn ta triệu tập đang tiến đến chỗ nào đó rồi.

Mỗi một giây một phút đều rất có thể là khoảng thời gian để cứu Trần Nhị Cẩu và Nhiếp Thanh Long.

Ngoài ra còn có một nguyên nhân quan trọng khác là, Everest lớn như vậy, đừng nói là mấy chục người, cho dù có ném mấy trăm người vào thì muốn tìm được cũng không khác gì mò kim đáy biển.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đám người độc sư đã tiến vào dãy núi từ phía khác của nước Neil.

Vì để tìm thấy bọn họ trong khoảng thời gian ngắn nhất Tần Thiên đã quyết định tìm kiếm theo bản đồ. Đó chính là, cũng đi từ nước Neil vào núi.

Tốt nhất là có thể men theo con đường của đám độc sư và đuổi kịp bọn chúng.

Chỉ cần tìm được bọn chúng thì Trần Nhị Cẩu và Nhiếp Thanh Long sẽ được an toàn.

Cứ như vậy vấn đề liên quan đến thủ tục xuất cảnh sẽ có chút phiền phức.

Nếu hắn đi đường bình thường tới thì chỉ e là thủ tục còn chưa xong thì mạng của Trần Nhị Cẩu và Nhiếp Thanh Long đã nằm trong tay độc sư và đám sát thủ kia rồi.

Mã Vương sắp xếp lộ trình, có thể đưa Tần Thiên bay thẳng đến lãnh thổ của nước Neil.

Thậm chí còn không cần dừng lại giữa chừng.

Sau vài giờ bay đường dài, máy bay riêng đã đi tới một thị trấn nhỏ ở dưới chân núi Everest, nằm cạnh nước Neil.

Phía dưới, thế núi nhấp nhô, rừng cây rậm rạp.

Trong thời tiết vô cùng lạnh giá, trên bề mặt thảm thực vật đã kết thành một tầng sương giá lạnh lẽo. Nhìn xuống bên dưới tựa như từng hàng chiến binh bị đóng băng trong thời kỳ viễn cổ.

"Ngài Tần, địa hình phức tạp, chúng ta không thể hạ cánh được."

"Hay là đến sân bay ở gần đây đi!"

Người điều khiển xin ý kiến.

Sân bay ở gần đây cách nơi này khoảng một trăm kilomet, Tần Thiên không muốn lãng phí thời gian.

Hắn trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi nói: "Cậu hãy hạ cánh khẩn cấp ở một độ cao mà cậu cho là an toàn đi!"

Người điều khiển không biết Tần Thiên muốn làm gì, có điều anh ta không dám hỏi, và cũng không dám làm trái lệnh.

Anh ta cẩn thận lái máy bay, từ từ hạ cánh khẩn cấp xuống khoảng không trong rừng rậm.

500m, 300m, 100m...

Độ cao này đã là cực hạn của anh ta rồi, nếu còn hạ thêm chút nữa thì sẽ gần như không thể kiểm soát được nữa.

"Người anh em, cảm ơn." Đúng lúc này Tần Thiên chợt nói một tiếng rồi kéo cửa cabin ra, tung người nhảy xuống.

Người điều khiển kinh hãi hô lên, nhìn thấy Tần Thiên rơi xuống như một viên đạn rồi biến mất trong rừng cây tùng rậm rạp trong chớp mắt.

Anh ta sợ đến mức cả người toát mồ hôi lạnh, vội vàng bấm gọi về tổng bộ.

"Anh Mã, vì địa hình phức tạp, tôi không thể nào đáp xuống được, thế nên ngài Tần đã nhảy thẳng xuống dưới với độ cao 100m rồi."

"Có cần phải cứu viện không?"

Trong điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp của Mã Vương.

"Sứ mệnh của cậu đã hoàn thành, mau chóng trở về điểm xuất phát đi."

"Rõ!


Người điều khiển liếc nhìn xuống rừng rậm một lần cuối, không phát hiện ra bất cứ thứ gì. Lúc này anh ta mới khôi phục được tâm trạng kích động, kéo cần lên và quay trở về điểm xuất phát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK