Người đàn ông lại gật đầu, dường như không muốn nói thêm cái gì.
"Xin chờ một lát." Hộ vệ hứng thú bừng bừng đi vào thông báo.
Bây giờ Bắc Giang và Triệu gia là thông gia, trong lòng bọn họ thì đây là chuyện tốt.
Cho nên người của Triệu gia Vân Xuyên chính là khách quý.
"Tôi không gặp ai hết."
"Phu nhân, ông ta nói là cố nhân ở Vân Xuyên."
"Cố nhân ở Vân Xuyên?" Ngọc Linh Lung ngây ra một lúc, nghĩ đến cái gì đó rồi hơi biến sắc.
Bà ấy cắn răng, nói: "Gửi theo dõi ở cổng tới phòng tôi."
"Vâng."
Rất nhanh Ngọc Linh Lung đã nhìn thấy người đàn ông ngoài cửa từ camera theo dõi.
Nhìn thấy gương mặt đó, bà ấy trầm mặc thật lâu mới thấp giọng nói: "Gọi ông ta vào đi."
Người đàn ông đi vào phòng.
Nhìn người phụ nữ trước mắt, trong mắt của ông lại cuộn trào vẻ đau khổ.
Trong nhất thời, ông không biết nên nói cái gì.
Cuối cùng vẫn là Ngọc Linh Lung đánh vỡ trầm mặc, lạnh lùng nói: "Triệu Thiên Bằng, ông tới làm cái gì? Triệu gia các người gài bẫy mẹ con chúng tôi, có phải ông cũng có phần hay không?"
"Ông đến xem trò cười của tôi à?"
Triệu Thiên Bằng, đại gia của Triệu gia Vân Xuyên, anh cả của Triệu Thiên Nhạc và Triệu Thiên Cơ.
Lúc trẻ ông tràn đầy hứa hẹn, vốn là người nối nghiệp được cả Triệu gia công nhận, lại bởi vì một đoạn tình cảm mà không gượng dậy nổi.
Chẳng những ông bỏ lỡ vị trí gia chủ mà bây giờ còn bị Triệu gia đẩy ra rìa.
Mà người phụ nữ làm ông nhớ mãi không quên chính là Ngọc Linh Lung.
Lúc ấy lão Bắc Giang Vương Lâm Hổ vẫn còn sống. Ngọc Linh Lung thân là con gái độc nhất của Lâm Hổ, vẫn còn là thiếu nữ tài năng hồn nhiên ngây thơ.
Trong một hội giao lưu, Triệu Thiên Bằng gặp được Lâm Lung rồi trúng tiếng sét ái tình, không thể tự kềm chế.
Lâm Lung cũng có ý với Triệu Thiên Bằng, vốn nghĩ là trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối, là ông trời tác hợp.
Ai biết Lâm Hổ bị thủ hạ Đoạn Khánh làm hại, thế giới của Lâm Lung sụp đổ.
Thiếu nữ ngây thơ không lo ban đầu biến mất khỏi tầm mắt công chúng, biến thành sát thủ nhẫn nhục báo thù trong bóng tối.
Giống như Lưu Thanh Dao hiện tại.
Lúc ấy Triệu Thiên Bằng phát điên tìm kiếm Lâm Lung, đồng thời mất lý trí giằng co với cha mình, muốn vận dụng lực lượng của Vân Xuyên để san bằng Bắc Giang và báo thù cho Lâm Hổ.
Nhưng lão Triệu không đồng ý làm như thế. Một mặt là thời cơ chưa đến. Bắc Giang và Nam Giang trở mặt thì Triệu gia họ có thể tọa sơn xem hổ đấu, làm ngư ông đắc lợi.
Mặt khác, chuyện con cả được gửi gắm kỳ vọng lại đánh mất lý trí vì một người phụ nữ nên ông ta lên cơn tức giận.
Dưới cơn nóng giận, lão Triệu sung quân con cả đến công ty khu vực biên giới.
Vốn chỉ muốn cảnh cáo ông một chút, chỉ cần Triệu Thiên Bằng chịu tỉnh ngộ thì có thể lập tức trở lại gia tộc, tiếp tục làm thái tử gia.
Ai biết Triệu Thiên Bằng si tình không chịu thay đổi, tức giận ở lại công ty biên giới không thèm trở lại.
Lão Triệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cực kỳ bi thương.
Do quá nóng giận mà ông ta từ bỏ Triệu Thiên Bằng rồi bắt đầu bồi dưỡng con thứ hai, cũng chính là gia chủ Triệu gia bây giờ, Triệu Thiên Nhạc.
Triệu Thiên Bằng vẫn luôn cố gắng muốn báo thù cho Lâm Hổ, tìm về người yêu ngày xưa.
Cuối cùng có một ngày ông phát hiện Đoạn Khánh bị giết, Bắc Giang Vương lại đổi chủ, là một hộ vệ bên cạnh Lão Vương Lâm Hổ, tên là Lưu Triệt làm.