Chỉ còn lại Hách chủ nhiệm đang sợ xanh mặt.
Nhìn thấy Tần Thiên cười gằn đi về hướng mình, toàn thân ông ta run lên, run rẩy nói: "Đừng tới đây! Mày biết đây là sản nghiệp nhà ai không? Nói cho mày biết đây là sản nghiệp của Triệu gia!"
"Biết vua của Vân Xuyên không? Dám gây sự ở chỗ này thì người của Triệu gia sẽ lột da mày!"
Bỗng nhiên, ông ta nhìn thấy từ đằng xa có mấy vệ sĩ đang bảo vệ một người đang nổi giận đùng đùng đi tới.
Đó là Triệu Thiên Cơ.
Ông ta như nhìn thấy cứu tinh mà kích động gọi: "Tam gia! Tam gia cứu mạng! Tên trời đánh này đánh chết rất nhiều người của chúng ta! Tam gia, ngài phải làm chủ cho chúng tôi!"
Ông ta vọt tới trước mặt Triệu Thiên Cơ rồi quỳ ập xuống.
Sắc mặt Triệu Thiên Cơ tái xanh.
Vừa rồi là ông ta dẫn Tần Thiên và Tô Tô tới đây, nhưng khi đến bãi đỗ xe thì anh cả ông ta là Triệu Thiên Bằng gọi điện thoại tới.
Hai anh em thương lượng tiếp theo nên chiêu đãi Tần Thiên như thế nào.
Chỉ có mấy phút thôi, không ngờ nơi này lại xảy ra chuyện.
Triệu gia bọn họ vội vàng lấy lòng Tần Thiên còn không kịp, thủ hạ lại liên tục chọc giận hắn.
Con mẹ nó không phải muốn chết sao!
Ông ta nhìn thấy Tô Tô ôm lấy một người đàn ông cả người toàn là máu. Có thể làm cô lộ ra dáng vẻ này thì chứng tỏ người đó có quan hệ không tầm thường với cô.
Mà Triệu Thiên Cơ biết đắc tội với Tần Thiên còn dễ nói, tuyệt đối đừng đắc tội Tô Tô.
Bởi vì người phụ nữ này là vảy ngược của Tần Thiên.
"Người kia do các người đánh?" Ông ta cắn răng rồi gằn ra từng chữ.
"Vâng! Tên kia muốn đến thuê căn nhà này, bị người của chúng tôi đánh ra ngoài. Tam gia, mau gọi mấy anh em này bắt lấy Tần Thiên!"
Nói xong, ông ta còn đắc ý nói với Tần Thiên: "Thằng chó, Tam gia của tụi tao đến rồi, xem mày còn phách lối thế nào! Chờ chết đi!"
Triệu Thiên Cơ không để ý đến những lời này mà trầm mặt tiếp tục hỏi: "Bọn họ đến thuê nhà, các người có thể không cho thuê. Có chuyện gì thì nói năng đàng hoàng, tại sao phải đánh người?"
Dương Lâm thấy thế thì sợ Hách chủ nhiệm vu khống mình nên vội vàng nói: "Bọn họ chơi mạt chược thua tiền, lại nói tôi không may rồi ra tay đánh người! Đánh tôi có thể nhịn, nhưng không thể sỉ nhục nữ đồng nghiệp của tôi!"
Triệu Thiên Cơ nhìn Lưu Tiểu Quyên bị dọa run lẩy bẩy bên cạnh, cắn răng nói: "Anh ta nói thật à?"
Trong mắt Hách chủ nhiệm hiện ra một tia sợ hãi.
Nhưng ông ta cảm thấy Triệu Thiên Cơ sẽ che chở cho mình nên lại nhếch miệng cười nói: "Những chuyện này sau này tôi sẽ báo cáo với Tam gia sau. Tam gia, tóm Tần Thiên trước mới quan trọng hơn! Nơi này là địa bàn của chúng ta!"
Triệu Thiên Cơ biết chân tướng thì nhìn Tần Thiên, áy náy nói: "Tần tiên sinh, những người này có thể giao hết cho anh. Là giết hay róc thịt thì tùy anh xử lý."
Tần Thiên cười lạnh và nói: "Không có hứng thú, ông xem mà làm đi."
Hách chủ nhiệm ngây ra một lúc, sao chuyện này đi theo chiều hướng lạ vậy?
Tại sao Triệu Tam gia uy phong lẫm liệt trông có vẻ sợ Tần Thiên như vậy?
"Tam gia, ngài nói gì vậy? Ngài mau bắt lấy hắn đi!" Ông ta khó hiểu mà thúc giục.
"Tôi bắt bà nội ông!" Triệu Thiên Cơ đoạt lấy một cây gậy cao su từ tay thủ hạ rồi liều mạng vung mạnh vào đầu Hách chủ nhiệm.