"Ở Long Giang chưa có ai dám gây rối ở chỗ của anh Thiên cả!"
Mã Thiên Minh phun ra một ngụm khói rồi nói với vệ sĩ bên cạnh: "Nói cho đám dế nhũi này biết chúng ta là ai."
Nhìn thấy dáng vẻ không chút sợ hãi của Mã Thiên Minh, đám người đều sững sờ.
Họ rất xác định Long Giang không có người trâu bò như vậy.
Vậy đây là con rồng qua sông từ đâu đến?
Một người vệ sĩ đầu trọc mắt tam giác cười lạnh, lớn tiếng nói: "Nghe rõ cho bố đây! Các ông đến từ tỉnh Ngũ Hồ, thành phố Cẩm Hồ!"
Tỉnh Ngũ Hồ, thành phố Cẩm Hồ!
Nghe đến nơi này, hiện trường lập tức rối loạn cả lên.
So với tỉnh Ngũ Hồ, Nam Giang nằm ở một vùng hẻo lánh thật sự không đáng là gì.
Mà Long Giang chỉ là thành phố địa cấp nho nhỏ của tỉnh Nam Giang mà thôi.
Thành phố Cẩm Hồ là tỉnh lị của tỉnh Ngũ Hồ, thành thị hải đăng của toàn bộ phương Nam.
Khó trách nhóm người này ngang tàng như vậy, hóa ra là đến từ nơi lớn.
Đầu trọc rất đắc ý, cứ như nhìn một đám dế nhũi chưa thấy qua việc đời.
Gã toét miệng, tiếp tục nói: "Biết Mã thiếu gia của tụi tao có thân phận gì không hả?"
"Mã gia của thành phố Cẩm Hồ, thương hội Mã Bang. Thiếu gia của tụi tao chính là người của Mã gia. Hiện tại tụi mày biết ai là nhân vật lớn chưa hả?"
Đám người lại lấy làm kinh hãi.
Thương hội Mã Bang rất nổi danh. Đầu tiên là Mã gia đã khống chế một phần giao thông vận chuyển hàng hoá phương Nam.
Lợi dụng ưu thế này, họ lôi kéo một số vị khách thành lập một cộng đồng lợi ích chung.
Hiện tại làm ăn không tách rời khỏi vận chuyển được. Cho nên Mã gia lợi dụng ưu thế này để biến thương hội Mã Bang thành một trong mấy thương hội lớn đỉnh cao của phương Nam.
Không người nào ở một nơi nhỏ bé có thể sánh bằng thế lực to lớn này.
Người quản lý đại sảnh này tên là Vương Xán. Là nhân viên chuyên nghiệp mà Cường Long thuê bằng lương cao, Cường Long không có ở đây nên ông phụ trách kinh doanh hộp đêm.
Nghe thấy thân phận của Mã Thiên Minh, ông cắn răng nuốt oán giận trong lòng xuống rồi miễn cưỡng cười nói: "Hóa ra là Mã công tử. Không biết Mã công tử từ nơi xa ngàn dặm đi đến nơi nhỏ bé của chúng tôi là vì nguyên nhân gì?"
"Tôi tin rằng ngài nhất định có chuyện muốn làm đúng không?"
Mã Thiên Minh cười lạnh và nói: "Tao đến đòi nợ. Tên kia hẹn tao gặp mặt ở đây."
"Hiện tại còn chưa tới lúc, lấy căn phòng tốt nhất của tụi mày lại cho tao, kêu con nhỏ nào đẹp nhất đến đây."
Vương Xán thở ra một hơi, nói: "Cái này dễ xử lý. Mã công tử, mời ngài đi theo tôi."
Mở cửa làm ăn quan trọng là hòa khí sinh tài. Huống chi hiện tại Cường Long không có ở đây, Vương Xán muốn dùng hết sức để giữ an toàn cho nơi này.
Không phải chỉ dành ra một gian phòng sao, không tính là việc khó gì.
Vương Xán đích thân dẫn bọn người Mã Thiên Minh đi vào gian phòng chữ Thiên số một trên lầu ba.
Bố trí bên trong cứ như một hộp đêm cỡ nhỏ. Đóng cửa lại thì có thể thỏa thích high.
Mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy rõ sân nhảy phía dưới, đứng trên cao tận hưởng cảm giác cao quý.
Không đợi Mã Thiên Minh nói gì, Vương Xán đã chủ động đưa mấy chai rượu tây cao cấp đến, có thể nói là hết lòng quan tâm phục vụ.
"Thiếu gia, tên kia không lừa chúng ta đó chứ? Ngài nghĩ hắn thật sự mượn được năm triệu ở đây sao? Lỡ hắn không đến thì làm sao bây giờ." Tên đầu trọc trước đó cau mày nói.
"Không đến?" Mã Thiên Minh uống một hớp rượu, cười lạnh và nói: "Vậy cho hắn biết hoa hồng vì sao màu đỏ đi."
"Không phải chúng ta đã biết ngôi nhà ở Sở Châu của hắn sao? Dám chơi bố thì trừ phi cả đời đừng trở về."
Một tên khác cười nói: "Thiếu gia nói đúng lắm. Ở phương Nam còn chưa có ai dám lừa thiếu gia. Họ không hỏi thăm xem phía sau thiếu gia là ai."