"Anh, anh có mệt không? Mẹ nuôi bảo em lấy một chai nước cho anh." Mã Tước chạy tới.
Hôm nay tuy cô ấy mặc đồ mộc mạc, nhưng đã tốt hơn lúc vừa tới rất nhiều.
Khuôn mặt cô hồng hào, trong mắt cũng có sự sáng rọi mà cô gái tuổi này nên có.
Lúc nói chuyện cô ấy còn mỉm cười ngọt ngào.
Tần Thiên đang hơi phiền não, không ngờ đám cá này được thả vào Long Hồ xong thì trở nên rất ranh ma, hắn câu cả buổi mà không được con nào cả.
Hắn nhận lấy chai nước uống một ngụm rồi nói: "Tiểu Tước, em nói với mẹ lặt rau xong rồi để đó đi, để anh làm."
"Đã mấy ngày không làm cơm, anh bộc lộ tài năng cho mọi người thưởng thức."
Mã Tước mỉm cười: "Nay là sinh nhật của chị nên anh muốn tạo bất ngờ cho chị đúng không. Đúng rồi, anh câu được cá chưa vậy?"
Tần Thiên cười khổ rồi nói: "Ngay thôi, câu được ngay thôi."
Mã Tước nhìn vào hồ và nói: "Có phải chúng ăn no quá rồi nên không cắn câu không?"
Tần Thiên ngây ra một lúc: "Không thể nào. Trong hồ này không có gì ăn mà. Nhiều lắm chỉ có một ít rong rêu thôi, đâu có thơm bằng mồi của anh. Kỳ quái, hình như đám cá này thông minh lên rồi."
Mã Tước suy nghĩ một chút rồi đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Kỳ thật mỗi ngày em đều tới cho cá ăn. Có thể thật sự đã cho chúng ăn no quá..."
Tần Thiên đen mặt, khó trách cá không cắn câu.
Hắn đang muốn nói gì đó thì điện thoại reo lên, thấy là Ngọc Linh Lung gọi tới thì trong lòng hắn hơi bất ngờ.
"Tiểu Tước, phạt em câu một con cá lên cho anh, không làm được thì không cho ăn cơm!"
Hắn đưa cần câu cho Mã Tước, đứng dậy đi qua bên cạnh mấy bước rồi bấm nghe máy.
"Tần Thiên, đã xảy ra chuyện rồi." Giọng nói của Ngọc Linh Lung hơi khàn khàn, vừa nghe là biết mới khóc xong.
Tần Thiên hoảng sợ, vội hỏi: "Cô Linh Lung, làm sao vậy? Đừng nóng vội, từ từ nói!"
Ngọc Linh Lung kể ngắn gọn lại chuyện đã xảy ra rồi nói: "Hiện tại Thanh Dao sắp điên rồi. Nó như tẩu hỏa nhập ma, luôn muốn giết cháu báo thù cho cha nó."
"Chỉ cần giết được cháu thì nó có thể làm mọi chuyện. Một mình nó thì không sao, hiện tại Triệu gia đến hỏi cưới làm Ngũ Hổ thấy được hy vọng báo thù, cô đã không khống chế được họ rồi."
"Tần Thiên, làm sao bây giờ?"
"Đến lúc đó lỡ Triệu gia muốn liên hợp với Giang Bắc đối phó cháu và An lão thì cô nên làm sao?"
Mặt Tần Thiên trầm xuống. Hắn không ngờ Triệu gia lại nghĩ ra chiêu này.
Không thể không nói, chiêu này đủ ác.
Hắn do dự rồi nói: "Cô Linh Lung, nếu thật sự không được thì cứ nói chân tướng cho Thanh Dao đi, thời gian qua cũng khổ cho cô ấy."
"Hiện tại Triệu Húc đang lợi dụng Thanh Dao. Thanh Dao gả cho hắn sẽ không hạnh phúc."
Ngọc Linh Lung trầm mặc một lát rồi thấp giọng nói: "Nhưng như thế thì Lưu Triệt sẽ chết uổng phí. Không đến đường cùng thì cô không cho phép chuyện này xảy ra."
Nghĩ đến người chồng đã chết, bà ấy bỗng trở nên kiên cường lên.
"Thực xin lỗi, kỳ thật cô không nên gọi điện thoại cho cháu. Cô thông suốt rồi, ai cũng có số của mình. Nếu Thanh Dao nhất quyết muốn gả cho Triệu Húc thì để nó làm đi."
"Còn nếu tiếp theo Triệu gia muốn liên hợp với Bắc Giang để đối phó cháu và An lão thì cô sẽ nghĩ cách khác."
"Chỉ cần cô không lên tiếng thì Ngũ Hổ cũng không dám lộn xộn. Cô không thể để Lưu Triệt chết vô ích được."
"Cứ như vậy đi, tạm biệt."
Nói xong thì bà ấy cúp điện thoại.