Nhất là anh ta kinh ngạc phát hiện trong thú khu còn có hai người phụ nữ. Một người có gương mặt xinh đẹp lạnh lẽo, một người trưởng thành quyến rũ.
Sức chiến đấu của hai người phụ nữ này trông không yếu hơn đám đàn ông kia chút nào.
"Đồng Xuyên!"
"Đó là Đồng Xuyên sao?" Nhìn thấy một người đàn ông to con ở trần trong khu mãnh hổ, một mình đối mặt với hai con hổ thì Dương Lâm kêu to lên.
Tần Thiên cười nói: "Có nhóm người này ở đây thì sợ gì Mã gia thành phố Cẩm Hồ, chỉ cần họ dám đến thì tôi dám bảo họ quỳ xuống nói xin lỗi."
Dương Lâm cười ha ha, nói: "Tần Thiên, cậu quá trâu bò! Không nghĩ tới cậu lại tạo ra một căn cứ như thế. Biết vậy tôi đã tới tìm cậu sớm rồi."
Tần Thiên nhìn thấy Dương Lâm có chút kích động thì nhịn không được cười nói: "Anh họ, có muốn đi vào trải nghiệm một chút không?"
Dương Lâm do dự rồi vẫn cười khổ nói: "Trải nghiệm thì thôi đi, tôi biết mình không phải nhân tài phương diện này."
Tần Thiên gật đầu.
Dương Lâm nói như vậy xem như cắt đứt suy nghĩ kéo Dương Lâm vào Thiên Phạt của hắn.
Nhưng Dương Lâm có nhận thức và định vị rõ ràng với mình như vậy vẫn làm Tần Thiên rất tán dương.
Chỉ khi một người nhận rõ và định vị được bản thân thì sau này mới có thể đi tốt con đường của mình.
Hắn bảo Tàn Kiếm ấn chuông kết thúc huấn luyện, triệu tập tất cả mọi người đi qua.
"Dương Lâm? Tôi không nhìn lầm đó chứ, sao thằng ranh cậu lại tới đây!" Nhìn thấy Dương Lâm, Đồng Xuyên kích động lao đến.
Ôm bả vai Dương Lâm rồi la to vốn là nghi thức gặp mặt trước đó của họ.
Hiện tại.
"Khụ khụ!" Dương Lâm suýt bị đập hộc máu.
Có thể suy ra trong khoảng thời gian Đồng Xuyên đến Long Giang đã gia tăng thực lực lên đến mức nào.
Thấy trạng thái của mọi người không tệ, Tần Thiên cũng đột nhiên hào hứng.
"Chư vị, tôi biết trong các người có rất nhiều người không phục nhau. Hay hôm nay chúng ta đánh một cuộc so tài xếp hạng nội bộ đi?"
Xếp hạng nội bộ?
Nghe Tần Thiên nói vậy, ánh mắt mọi người đều phát sáng.
Cả Tàn Kiếm cũng hào hứng nói: "Nếu Thiếu chủ nói như vậy thì tôi cũng tham gia. Có thứ hạng thì về sau chấp hành nhiệm vụ hay huấn luyện càng dễ kiểm soát hơn."
"Hơn nữa thứ hạng có thể điều chỉnh dựa vào kết quả khiêu chiến theo từng thời điểm. Cũng có thể đề cao tính tích cực của mọi người."
Đám người kích động.
Thiết Ngưng Sương kích động nói: "Vậy chúng ta rút thăm quyết định trình tự vòng thứ nhất đi."
Tính luôn Tàn Kiếm thì có tất cả mười một người.
Vốn còn có Thần Thương Thủ Đào Phương, anh ta là thủ hạ của Trần Nhị Cẩu, lần trước đi Trung Đông đuổi bắt Độc Sư nên Tần Thiên mượn dùng tạm.
Mà trong khoảng thời gian huấn luyện, Tần Thiên phát hiện sở trường của Đào Phương khó mà phát huy ở đây.
Cộng thêm gần đây Công ty An Bảo Thiên Thuẫn của Trần Nhị Cẩu muốn phát triển thị trường Đông Nam Á, đang lúc cần dùng người nên Tần Thiên lại để Đào Phương trở về.
Về sau có nhiệm vụ cần đến thì hắn có thể mượn Đào Phương về đây bất cứ lúc nào.
Cuối cùng rút thăm ra kết quả là: Tàn Kiếm giao đấu với Mã Hồng Đào; Thôi Minh giao đấu với Vô Thường Quỷ; Đồng Xuyên giao đấu với Thiết Tí.
Thiết Tượng giao đấu với A Tân; Mai Hồng Tuyết giao đấu với Lang Trung.
Thiết Ngưng Sương tạm thời không đánh, cô ta không phục, suy nghĩ một lát rồi nhìn Tần Thiên mà cười nói: "Tôi mặc kệ, tôi muốn khiêu chiến anh!"
Tần Thiên cười nói: "Đừng làm rộn. Hay là gọi Võ Sơn tới. Hắc Long Thập Bát Thủ của anh ta cũng không tệ lắm."
Thiết Ngưng Sương suy nghĩ một lát rồi nói: "Thôi đi, tôi không muốn để anh ta tham dự quá nhiều, anh ta nên tiếp tục làm hậu cần, sau đó bảo vệ ông nội của tôi đi."