Mục lục
Thần Vương Lệnh - Tần Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truy Phong trầm giọng mà nói: "Ý kiến của tôi thì hoàn toàn ngược lại. Tôi cảm thấy cụ ông cứ đi đến Thần Long Quan y như kế hoạch. Mà tôi sẽ hủy bỏ khiêu chiến ở bãi đá giữa chừng, bất ngờ chạy trở về."

"Chỉ như vậy mới biết được người ám sát là ai, đồng thời cũng điều tra ra gián điệp bên cạnh chúng tôi."

Hồ Bân lập tức nói: "Không được! Lỡ cậu không quay về kịp thì phải làm sao? Dù cụ ông thật sự muốn đi Thần Long Quan thì tôi cũng phải tăng số người bảo vệ lên!"

Truy Phong: "Không được, bình thường chỉ có mấy tùy tùng đi theo cụ ông đến Thần Long Quan thôi. Ông đột nhiên tăng nhiều người thì đối phương nhất định sẽ biết kế hoạch đã bị lộ."

Hai người không ngừng tranh chấp.

An Quốc cười nói: "Được rồi, hai người đừng cãi nữa. Chúng ta nghe ý kiến của Tần tiên sinh đi."

Tần Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi cảm thấy Truy Phong nói có lý. Đây là một tai hoạ ngầm, nếu không thể nhân cơ hội này dọn sạch thì đến lúc nào đó sẽ xảy ra tai họa."

"Nếu đã như vậy thì ông cứ làm theo kế hoạch đi. Để tránh rút dây động rừng, Hồ tổng đừng sắp xếp thêm người bảo vệ."

Hồ Bân cười nói: "Tần tiên sinh, cậu muốn đi cùng cụ ông sao? Có cậu đi theo thì chúng tôi cũng yên tâm."

Tần Thiên lắc đầu: "Phía Vân Xuyên đã hận tôi thấu xương, chỉ sợ tôi cũng không thích hợp lộ diện. Hồ tổng yên tâm, tôi sẽ sắp xếp cho người khác đi."

Hồ Bân không yên lòng lắm, còn muốn nói gì đó thì An Quốc lại cười nói: "Vậy quyết định thế đi, người do Tần tiên sinh an bài thì tôi tin được."

Ông ta nói nói cười cười, hoàn toàn không để ý chuyện mình bị ám sát có khả năng nguy hiểm đến tính mạng.

Ông ta sống đến độ tuổi này và ngồi lên được vị trí đó thì đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.

Hồ Bân còn muốn nói gì đó thì tiếng gõ cửa lại đột nhiên vang lên.

Truy Phong biến sắc, vội vàng tiến lên mở cửa.

Nhìn thấy người đứng bên ngoài, anh ta ngây ra một lúc rồi nói: "Đại tiểu thư!"

Liễu Như Ngọc đã thay chiếc váy dài xinh đẹp và giày cao gót ra, mặc vào một cái áo lông ôm sát người và chiếc quần jean, đi giày thể thao vào chân.

Cô ta biến từ đại minh tinh sáng chói trở thành cô gái trong trẻo nhà bên.

Cô ta nhíu mày mà nói: "Mọi người nói xong chưa? Tôi muốn đi dạo phố, ai đi theo giúp tôi?"

Dạo phố?

Nghe thế, mọi người không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn về hướng Tần Thiên.

An Quốc cười nói: "Lão già này đi không được rồi. Dạo phố là chuyện của đám trẻ tụi con."

Hồ Bân vội nói: "Tôi vừa nhớ ra buổi chiều còn có cuộc họp. Cụ ông, cứ làm theo kế hoạch đã nói vừa rồi, không còn việc gì thì tôi đi thu xếp trước."

Tần Thiên nhìn về phía Truy Phong.

Truy Phong lộ ra vẻ mặt buồn bực: "Chẳng lẽ anh bảo tôi đi dạo phố với đại tiểu thư sao? Anh biết tối hôm nay là trận chiến sinh tử của tôi mà. Ừm, tôi phải đi ngủ một giấc thật ngon để có đủ tinh thần."

Tần Thiên ngơ ra, cho nên tôi phải chịu kiếp hầu người đi dạo phố sao?

Liễu Như Ngọc hừ một tiếng rồi nói: "Thế nào, dạo phố với tôi tội cho anh lắm sao?"

"Không phải —— "

"Không phải thì còn đứng ngây ra đó làm gì? Cầm nè!"

Liễu Như Ngọc ném túi xách cho Tần Thiên rồi xoay người rời đi.

Con mẹ nó...

Tần Thiên còn muốn nói gì đó thì An Quốc lại nhỏ giọng khuyên: "Tần tiên sinh, vất vả cho cậu rồi, vừa rồi không phải cậu nói mình phải tránh hiềm nghi sao?"

Tần Thiên nghĩ cũng phải.

Nếu nhà họ An có gián điệp thì hắn tới đây có thể sẽ làm nhà họ Triệu Vân Xuyên nhận được tin tức.

Hiện tại hắn phải ngụy trang, nói cho người ngoài biết hắn đến nhà họ An là để hầu hạ đại minh tinh mà không phải vì chuyện ám sát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK