Triệu Thiên Bằng trì hoãn ở Bắc Giang nên về muộn hơn đội xe đón dâu, khoảng hai giờ sau mới đến Vân Châu.
Lúc ông đến nơi cũng là lúc Triệu Phong cố ý dẫn dụ Triệu Thiên Nhạc đến trước mộ mẹ mình ở bãi tha ma ngoại thành rồi sát hại để trả thù.
Triệu Thiên Bằng luôn không muốn nhúng tay vào chuyện của gia tộc nên sau khi vào thành phố căn bản không về nhà mà trực tiếp đi đến khách sạn Lưu Thanh Dao ngủ lại.
Nhưng khách sạn này đã bị phong tỏa.
Nhưng lấy thân phận của Triệu Thiên Bằng thì không ai dám ngăn cản.
Sau khi Triệu Thiên Bằng nhìn thấy Lưu Thanh Dao thì có chút hoảng hốt.
Không thể không nói, dù là ngũ quan hay thần thái thì Lưu Thanh Dao cũng rất giống với Lâm Lung lúc còn trẻ.
Trong lúc nhất thời, thậm chí Triệu Thiên Bằng có cảm giác như thời gian quay về quá khứ.
Ông đột nhiên sinh ra cảm xúc yêu quý Lưu Thanh Dao.
Sau khi ông nhiều lần giải thích khuyên bảo, rốt cục phòng tuyến tâm lý của Lưu Thanh Dao cũng sụp đổ. Cô ta khóc lớn nói ra mục đích chân chính của mình.
Cô ta chỉ muốn mượn tay Triệu gia để giết chết Tần Thiên, báo thù cho cha cô.
Triệu Thiên Bằng thuyết phục Lưu Thanh Dao, hiện tại đổi ý còn chưa muộn.
Chỉ cần cô ta huỷ hôn thì ông cam đoan Lưu Thanh Dao và người của Bắc Giang có thể an toàn trở về Bắc Giang.
Mặc dù Lưu Thanh Dao hơi sợ hãi, nhưng việc đã đến nước này nên cô ta vẫn kiên quyết không quay về.
Rơi vào đường cùng, Triệu Thiên Bằng đành giao ra chiếc nhẫn Lâm Lung nhờ mình đưa cho Lưu Thanh Dao.
Đồng thời ông còn thuật lại Lâm Lung: "Mẹ cô nói, mặc dù con gái gả đi, nhưng vĩnh viễn là báu vật trong tim mẹ."
Lưu Thanh Dao suy sụp mà khóc lớn.
Triệu Thiên Bằng bất đắc dĩ trở lại chỗ ở của mình. Ông quyết định về sau phải phát huy sức ảnh hưởng của mình ở gia tộc để bảo vệ cho Lưu Thanh Dao.
Mặc dù chỗ của ông đã lâu không ai ở, nhưng vẫn còn rất xa hoa.
Dù sao ông cũng là đại gia của Triệu gia, là người anh cả mà Triệu Thiên Nhạc cũng phải tôn kính ba phần.
Nhưng về đến nhà còn chưa bước vào thì ngoài sân đã vang lên tiếng bước chân rối loạn. Triệu Phong được mấy Thái Bảo và đông đảo dòng tộc bảo vệ vọt vào.
Triệu Phong trông thấy Triệu Thiên Bằng thì không nói câu nào đã quỳ xuống bật khóc.
Triệu Thiên Bằng giật nảy mình: "Cháu không phải là Triệu Phong sao? Xảy ra chuyện gì vậy? Sao cháu lại như vậy? Triệu Phong, mau dậy đi, nói cho bác cả biết có phải là cha cháu lại quở trách cháu không?"
Bởi vì đều không có quyền thế, ngoài ra có thiên tính lương thiện nên Triệu Thiên Bằng quan tâm Triệu Phong hơn những người khác khá nhiều.
Triệu Phong cũng rất ngoan, tết nào cũng kịp thời gọi điện thoại chào hỏi Triệu Thiên Bằng, đôi khi còn hiếu kính một chút quà nhỏ.
Cho nên dù Triệu Thiên Bằng không có tiếp xúc thực tế gì với Triệu Phong, nhưng ấn tượng đối với anh ta cũng không tệ lắm.
Nghe Triệu Thiên Bằng hỏi vậy, Triệu Phong không ngẩng đầu lên mà chỉ khóc.
"Liêu Thái Bảo, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Triệu Thiên Bằng biến sắc.
Liêu Kiệt cắn răng, sau đó bi thương nói: "Đại gia, ngài lâu ngày không ở nhà nên không biết. Từ trước đến nay gia chủ và Tam gia luôn không ngừng tranh chấp. Lần này con trai của gia chủ muốn cưới đại tiểu thư của Bắc Giang, sau đó sẽ ngồi lên vị trí người thừa kế."
"Không ngờ cha con Tam gia quá tức giận nên Triệu Khải đã cử người mai phục trên đường đón dâu trở về rồi sát hại thiếu gia Triệu Húc."
"Ông nói cái gì?" Triệu Thiên Bằng giật nảy cả mình, một lúc sau mới nói: "Ông nói là Triệu Húc chết rồi?"
"Vâng! Hung thủ Triệu Khải và Tam gia Triệu Thiên Cơ đều đã đền tội."
"Em ba? Chú ấy cũng chết rồi?"
"Không chỉ là Tam gia —— "