Nhưng đao trong tay bọn họ không đâm về hướng Triệu Phong mà lại đánh bất ngờ bổ vào Thi Duyên Trung.
Thi Duyên Trung căn bản không phòng bị nên trên lưng đã trúng hai đao sâu đến thấy xương.
Ông ta gầm lên một tiếng rồi nhảy qua một bên, nhìn chằm chằm Lỗ Tín và Nghiêm Khoan rồi cắn răng nói: "Các người đã sớm thông đồng với Triệu Phong, phản bội gia chủ!"
"Vì sao?" Ông ta thật sự cảm thấy rất khó hiểu.
Thứ nhất, ông ta không hiểu vì sao Lỗ Tín và Nghiêm Khoan phản bội.
Thứ hai, ông ta càng không hiểu, cho dù muốn phản bội thì vì sao lại lựa chọn trung thành với Triệu Phong?
Dù Lỗ Tín và Nghiêm Khoan lựa chọn trung thành với Triệu Khải thì Thi Duyên Trung còn có thể lý giải.
Bởi vì hiện giờ trong đời sau của Triệu gia, Triệu Khải và Triệu Húc có sức cạnh tranh mạnh nhất. Ngoài Triệu Húc ra thì anh ta cũng là người được xem trọng nhất.
Vì sao Lỗ Tín và Nghiêm Khoan lại lựa chọn Triệu Phong - Một người mà ai cũng dẫm đạp dưới lòng bàn chân được, nhìn có vẻ không có tiền đồ gì?
Lỗ Tín cười lạnh và nói: "Thiếu gia Triệu Phong mới thật sự là người nối nghiệp của Triệu gia."
"Thi Duyên Trung, có một số việc bây giờ ông không hiểu được, về sau chỉ sợ cũng không có cơ hội hiểu."
Nghiêm Khoan thì cười lạnh và nói: "Thiếu gia Triệu Phong đã cho ông cơ hội. Thi Duyên Trung, hiện tại ông chịu nắm bắt còn kịp."
"Chúng ta đã làm cộng sự nhiều năm, tôi có thể nói cho ông biết thiếu gia Triệu Phong có năng lực mà ông không tưởng tượng nổi đâu."
Mí mắt Thi Duyên Trung giật giật mạnh, cắn răng nói: "Hôm nay các người đều phải chết!"
Ông ta giơ một chân đá bay một cái ghế văng về hướng Nghiêm Khoan, đồng thời rút đao mang theo khí thế sắc bén vô song phóng tới chỗ Lỗ Tín.
Không hổ là người đứng đầu mười ba Thái Bảo, sau lưng ông ta trúng hai đao bị thương nặng mà cứ như không chịu ảnh hưởng, ngược lại còn kích thích nhiệt huyết trong người.
Lỗ Tín kinh hô một tiếng rồi vội vàng lui lại.
Phía bên kia, Nghiêm Khoan kịp phản ứng đã vung đao vọt tới từ phía sau lưng.
Hai người cùng đối đầu với Thi Duyên Trung!
Trong lúc nhất thời, hai người hợp tác lại không chiếm được thượng phong.
Triệu Phong nhìn thấy Thi Duyên Trung dũng mãnh như thế thì không ngừng nói: "Thi Duyên Trung, mau đầu hàng đi! Triệu Thiên Nhạc chỉ coi ông là một con chó! Chỉ cần ông đi theo tôi thì tôi bảo đảm cả đời ông vinh hoa phú quý! Triệu Thiên Nhạc tính là cái gì? Ông không tưởng tượng nổi lực lượng sau lưng tôi đâu!"
Thi Duyên Trung căn bản không nghe những lời này, ông ta như một con hổ điên muốn chém chết Lỗ Tín và Nghiêm Khoan.
Lỗ Tín và Nghiêm Khoan chạy khắp quanh phòng, cố hết sức đánh nhau với Thi Duyên Trung.
Bởi vì họ nhìn thấy sau lưng Thi Duyên Trung đã chảy càng ngày càng nhiều máu, không bao lâu sau ông ta sẽ không duy trì được nữa.
Thi Duyên Trung cũng biết mình không có thời gian để kéo dài, ông ta đã cảm thấy sắp không còn sức lực nữa.
Đột nhiên, ông ta quát to một tiếng rồi đạp mạnh lên cái ghế, cả người vọt lên chém về hướng Triệu Phong.
Kẻ cầm đầu chính là Triệu Phong.
Chỉ cần giết Triệu Phong thì mọi chuyện đều dễ xử lý.
Triệu Phong giật nảy mình, hốt hoảng móc một khẩu súng ra rồi bắn một phát về hướng Thi Duyên Trung đang nhào tới trước mặt.
Thi Duyên Trung rất lợi hại, nhìn thấy Triệu Phong cầm súng thì giơ cương đao trong tay lên đón đỡ theo bản năng.
Coong một tiếng, đạn bắn cho cương đao thủng một lỗ, Thi Duyên Trung cũng ngã xuống đất.
Ông ta không đợi Triệu Phong nổ phát súng thứ hai thì đã tung một chân đá ngã cái bàn đè Triệu Phong ở phía dưới.
Sau đó ông ta hóa thành một cơn gió rồi lao ra ngoài cửa.
Nếu ông ta không giết được Triệu Phong, Lỗ Tín và Nghiêm Khoan thì việc cấp bách bây giờ chính là lao ra ngoài.
Chỉ cần xông ra khỏi căn phòng này thì ông ta có thể sống sót.
Vậy có thể kịp thời báo tin tức này cho Triệu Thiên Nhạc.
"Mau bắt ông ta lại! Không thể để ông ta chạy!" Triệu Phong hô to.