Tần Thiên vẫn chưa đến. Có phải hắn không dám tới không?
''Đến khách sạn!''
''Bắt Tô Tô đến cho tôi!''
Phan Long bực bội cầm bộ đàm lên ra lệnh.
''Vâng, thiếu gia!''
Ngoài sân, trong bóng tối, có mấy người áo đen cao to lập tức đi về phía cửa lớn.
Đột nhiên có người kêu to.
Mấy vệ sĩ đang lao ra gần như đồng thời bắn ngược lại. Họ bị ngã ra đất, không đứng dậy nổi.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Sau khi kinh hãi, Phan Long thấy một bóng đen chậm rãi đi vào từ cửa lớn.
Hắn mặt áo Tôn Trung Sơn màu đen, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng như băng.
Trong đôi mắt sâu không thấy đáy là ngọn lửa giận dữ.
Sát khí trên người hắn tỏa ra bốn phía, bóng đêm cũng vì vậy mà rung chuyển. Hắn lúc này như Ma quân giáng thế vậy.
''Tần Thiên!''
Phan Long đột nhiên sợ run cả người. Dưới sự kích động, hắn ta theo bản năng ấn chặt đầu Mục Phi Phi.
Mục Phi Phi phát ra tiếng nôn khan, nhưng cô ta không dám thể hiện ra ngoài, chỉ liều mạng nhẫn nhịn lấy lòng Phan Long.
Phan Long cười ha ha, hắn ta mở loa ngoài rồi nói: ''Tần Thiên, mày cũng gan đấy!''
''Không phải mày muốn giết tao sao? Đến đây!''
''Tao ở chỗ này chờ mày!''
''Điều kiện tiên quyết là mày có thể sống được ba qua ải của tao!''
Trong đại viện trống trải, giọng nói đắc ý kiêu ngạo của Phan Long quanh quẩn trong không trung.
Vẻ mặt Tần Thiên lạnh lùng, hai mắt đảo qua một vòng đã biết cứ cách một trăm mét trong tòa nhà này là có một lớp phòng thủ.
Ba trăm mét, ba lớp phòng thủ, mỗi lớp một trăm tên sát thủ mai phục.
Trong căn phòng đằng sau tòa nhà có mấy hơi thở vô cùng mạnh mẽ.
Phan Long trốn ở trong cùng, muốn giết hắn ta, Tần Thiên cần phải phá vỡ những lớp phòng thủ này.
''Tao muốn giết mày thì Chúa cũng không ngăn được.''
''Hôm nay mày nhất định phải chết.'' Hắn lạnh như băng nói.
''Tên chó, để tao xem mày giết tao như thế nào!''