Nhưng ông ta ý thức được không thích hợp nên lập tức nhịn xuống. Họ tràn đầy lo lắng mà nhìn An Quốc.
Ai cũng biết đây là một Hồng Môn Yến.
An Quốc cười ha ha: "Được, hiếm khi Triệu gia chủ có nhã hứng và thành ý như vậy, dù sao giao phong trước mặt cũng tốt hơn ám sát sau lưng nhiều."
"Tam gia, đa tạ ông không ngại cực khổ mà đích thân đến mời. Bữa cơm này tôi ăn chắc rồi!"
Triệu Thiên Cơ không nghĩ tới An Quốc lại đáp ứng sảng khoái như vậy. Thấy An Quốc lớn tuổi mà còn phóng khoáng khí khái như thế, ông ta cũng thật lòng có chút bội phục.
"Không hổ là vua của Nam Giang. Vậy ngày sau chúng ta gặp ở Vọng Giang Lâu."
"An lão, anh hai tôi nói có lẽ trên đường không yên ổn, để phòng ngừa ngài bị ám sát lần nữa thì tốt nhất nên dẫn nhiều người một chút."
"Bên cạnh ông không phải có một cao thủ bí mật tên là Tần Thiên sao? Mang hắn theo luôn đi."
An Quốc cười cười: "Đa tạ Tam gia nhắc nhở. Nếu Tam gia để ý an nguy của tôi như vậy, để báo đáp thì tôi có một tin tức nên nói cho Tam gia biết thì tốt hơn."
"Tam gia, sát thủ ám sát tôi trước khi đi có nói bốn chữ, Triệu gia, Triệu Khải. Không biết Triệu Khải này có quan hệ gì với Tam gia?"
Triệu Thiên Cơ biến sắc, cắn răng nói: "Là con trai tôi."
An Quốc làm ra vẻ giật mình.
"Sát thủ chỉ tên điểm họ nói ra công tử của Tam gia. chỉ sợ sau chuyện này không đơn giản như vậy. Tôi không rõ chuyện của Triệu gia lắm, tin rằng trong lòng Tam gia có tính toán."
Trong mắt Triệu Thiên Cơ cuồn cuộn lửa giận.
Ban đầu ông ta cố ý nói như vậy để dọa An Quốc, hiện tại An Quốc nói tin tức này ra cứ như đang nhét ruồi cho ông ta ăn .
"Gặp lại!" Ông ta hừ lạnh một tiếng rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Dưới sự bảo vệ của Lý Chí Kiên và Khổng Long, ông ta leo lên máy bay trực thăng.
Trước khi đi, Lý Chí Kiên nhìn thật sâu vào mắt Truy Phong.
"Ngày kia, Vọng Giang Lâu, không gặp không về."
Truy Phong lạnh lùng nói: "Nhất định quyết cao thấp, cũng quyết trận sinh tử."
Lý Chí Kiên biến sắc, không nói nữa mà khoát tay, máy bay trực thăng bay lên không.
"Lão gia tử, đây rõ ràng là Hồng Môn Yến, Triệu gia có dụng ý khó dò, vì sao ngài còn đáp ứng chứ?" Rốt cục Ninh Thông cũng nói ra lời trong lòng.
An Quốc cười lạnh và nói: "Không thì thế nào? Nếu giữa Vân Xuyên và Nam Giang sớm muộn gì cũng phải có một trận chiến thì chẳng phải đây là cách giải quyết tốt nhất sao?"
Vẻ mặt của Hồ Bân rất nghiêm túc: "Triệu gia có mười ba Thái Bảo. Mặc dù chết ba người, nhưng vẫn còn mười."
"Phỏng đoán thông qua thực lực của Lý Chí Kiên và Khổng Long thì họ đều là cao thủ."
"Lão gia tử, bàn về đơn đả độc đấu thì phe chúng ta chỉ có hai người là cậu Truy Phong và tôi. Chỉ sợ không ổn lắm."
Ông ta không phải đang khen người khác mà hạ thấp chí khí uy phong của mình, nhưng hai người đối phó mười vị Thái Bảo thật phí sức.
Ông ta nói ra là vì an toàn của An Quốc.
Truy Phong lạnh lùng nói: "Hồ tổng cứ trấn giữ đại bản doanh, không cần đến."
Hồ Bân ngây ra một lúc: "Cậu muốn mình đơn đấu với họ?"
Truy Phong: "Không, còn có Tần Thiên."
Hồ Bân cười ha ha: "Sao tôi lại quên mất vị đại thần này chứ!"
"Vừa rồi Triệu Thiên Cơ cũng điểm danh cậu Tần Thiên, lão gia tử, việc này không nên chậm trễ, mau gọi cậu Tần Thiên tới để cùng bàn bạc đi."
"Lần này hi vọng có thể đánh bại Triệu gia!"
Truy Phong hơi do dự mà nói: "Lão gia tử, tôi có một thỉnh cầu."
"Nói."