Nghe Lưu Thanh Dao nói như vậy, Tân Cường kinh ngạc đến ngây người, khi bừng tỉnh thì lập tức mừng rỡ như điên.
Ông ta có nằm mơ cũng chẳng ngờ ở Vân Xuyên còn có người dám nói chuyện như vậy với Triệu Tam gia.
Càng không nghĩ tới một đại tiểu thư nũng nịu lại cãi lại giúp mình.
Quả thực câu nói nào cũng nói trúng tim đen!
Ông ta cảm động đến rơi nước mắt, nói: "Cảm ơn đại tiểu thư thông cảm! Đại tiểu thư, Tân Cường này đúng là vì Triệu Gia mới từ chối xí nghiệp không tốt xâm lấn! Đại tiểu thư anh minh!"
Rốt cục sắc mặt Triệu Thiên Cơ cũng trầm xuống.
Nói thế nào Lưu Thanh Dao cũng chỉ là một đứa con gái nuôi vừa tiến vào Triệu gia mà thôi.
Xét về vai vế, về sự từng trải thì cô ta cũng là vãn bối của ông ta. Thế mà cô ta dám nói chuyện kiểu này với ông ta trước mặt nhiều người như vậy!
Tần Thiên không muốn Triệu Thiên Cơ và Lưu Thanh Dao xảy ra xung đột gì, bởi vì hắn biết sở dĩ Lưu Thanh Dao làm như thế là vì mình.
Hắn thở dài, nói: "Tam gia, cô ta chỉ nhắm vào tôi thôi, ông ngồi nghỉ ngơi đi, để tôi giải quyết."
Triệu Thiên Cơ cũng hiểu chuyện này. Bình thường ở trong nhà Lưu Thanh Dao vẫn rất tôn trọng người chú ba này.
Trừ chuyện khăng khăng muốn báo thù ra thì mọi phương diện khác của Lưu Thanh Dao đều làm người ta rất thích.
Triệu Thiên Cơ không có con gái, nói thật người chú ba là ông ta cũng hơi cưng chiều Lưu Thanh Dao, vì thế mới cho cô ta lá gan ăn nói như vậy.
Ông ta hừ một tiếng, nghiêm mặt nói: "Thanh Dao, Tần tiên sinh là ân nhân của Triệu gia. Còn mối thù của cha cháu thì anh cả cũng nói rồi, trong đó có gì đó kỳ quặc, cần tra rõ chân tướng. Trước lúc đó chú không cho phép cháu làm càn!"
Ông ta bày ra uy nghiêm trưởng bối thì Lưu Thanh Dao liền sợ. Hơn nữa khi nghe thấy "Mối thù của cha", cô ta cắn răng, trong mắt lại ứa ra nước mắt.
"Ngoan, không khóc không khóc. Có anh ở đây mà." Kỷ Tinh vội vàng lấy khăn tay ra lau nước mắt cho Lưu Thanh Dao.
Tần Thiên thật muốn trợn mắt trừng một cái.
Lần đầu gặp mặt, tiểu thiếu gia Kỷ gia này bày ra dáng vẻ trịnh thượng mà muốn khiêu chiến mình. Hắn cũng thừa nhận Kỷ Tinh là cao thủ khó gặp.
Mới mấy ngày trôi qua mà phong cách đột nhiên biến thành như vậy?
Tiểu thiếu gia cao ngạo lạnh lẽo đâu? Đổi phong cách rồi sao?
Thật là mê gái mà!
Hắn kiềm nén tính tình mà nói: "Thanh Dao, tôi không muốn nói nhiều về chuyện cha cô, chỉ có một câu."
"Đó chính là Tần Thiên này chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cha cô hay Bắc Giang. Về sau cô sẽ hiểu, nhưng nói thế nào thì đây cũng là ân oán giữa cô và tôi, không liên quan đến người khác."
"Hôm nay tôi tới đây là vì công ty của vợ tôi. Nói thật, tôi tới chào hỏi thương hội các người là nể mặt lắm rồi."
"Nếu như tôi không vui thì hoàn toàn có thể không chào hỏi mà trực tiếp mở cửa làm ăn luôn. Đến lúc đó nếu có người dám đến quấy nhiễu thì các người biết thủ đoạn của tôi rồi đó."
Nói đến đây, giọng hắn lạnh xuống, trong lơ đãng toả ra một luồng sát khí rõ ràng.
Nhiệt độ trong phòng cũng lập tức giảm xuống.
Không ai hoài nghi lời hắn nói cả.
Ngày ấy trong buổi hôn lễ, bọn Lưu Thanh Dao, Kỷ Tinh đều được chứng kiến Tần Thiên kinh khủng đến cỡ nào, ra tay ác độc vô tình ra sao.
Triệu Thiên Cơ vội vàng nói: "Tần tiên sinh bớt giận, tôi nhất định sẽ xử trí thích đáng. Thanh Dao, chuyện ở nơi đây giao cho chú, cháu và Kỷ thiếu về nhà trước đi."
Hình như Lưu Thanh Dao cũng hơi sợ Tần Thiên, cô ta do dự rồi đáng thương nhìn Kỷ Tinh, bĩu môi nói: "Hắn hung dữ quá, hắn không chỉ hung dữ mà còn uy hiếp tôi kìa. Anh nói xem có phải hắn giết cha tôi chưa đủ nghiền, còn muốn giết luôn tôi không? Kỷ Tinh, anh không nói gì sao?"
Nhìn thấy dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của cô ta, tim Kỷ Tinh như muốn nhũn ra.
Dũng khí lập tức dâng trào!
Anh ta vỗ ngực và nói: "Yên tâm, giao cho anh đi!"
Anh ta nhìn Tần Thiên rồi cười gằn và nói: "Họ Tần, giữa chúng ta nhất định phải có một trận chiến. Anh cảm thấy hôm nay mình có thể tránh thoát được sao? Chúng ta đánh một trận, anh thắng thì hôm nay tôi và Thanh Dao coi như chưa từng tới."
"Nếu anh thua thì đầu của anh chính là nhẫn cầu hôn tôi hiến cho Thanh Dao."