Tần Thiên không chút biến sắc mà nói: "Yên tâm đi. Có câu nói là người hiền nhất định được trời phù hộ. Triệu gia làm nhiều chuyện bất nghĩa nhất định sẽ bị trừng phạt. Không còn sớm nữa rồi, em ngoan ngoãn đi ngủ đi."
Hắn lôi kéo Tô Tô, hai vợ chồng dính nhau một hồi rồi ngủ thật say.
Ngày hôm sau, cả ngày Tần Thiên đều ở bên cạnh Tô Tô. Chờ mãi đến chạng vạng tối hắn mới rời khỏi, lái xe một mình đi đến Mãnh Thú Sơn Trang.
Biết phải làm nhiệm vụ, mọi người đều mang vẻ mặt kích động, mong mỏi.
Truy Phong thấp giọng nói: "Tôi đã gặp lão Ngũ và lão Lục trong mười Thái Bảo bọn họ. Một người dùng kiếm, một người có thần lực trời sinh, thật sự đều là cao thủ. Những người còn lại cũng không cần phải nói."
Tần Thiên khẽ gật đầu và nói: "Ngưng Sương, lão Mã, Đồng Xuyên, Thiết Tí, Vô Thường, các người đi theo tôi. Những người còn lại canh chừng nhà."
Nói xong, hắn dẫn đầu lên xe.
Những người được đọc tên đều rất hưng phấn, giống như được đại diện cho mọi người đi tham gia thi đấu.
Cộng thêm Truy Phong thì có tất cả bảy người, họ ngồi lên hai chiếc xe rời khỏi Long thành dưới màn đêm, chạy như điên về hướng Nam Giang.
"Cha, anh Húc, hai người gọi con đến đây có chuyện gì không."
Tỉnh Vân Xuyên, Triệu gia.
Triệu Phong cẩn thận đi tới phòng khách gia chủ.
Chỉ có các đời gia chủ mới xứng có được nơi này, bình thường đều chiêu đãi những nhân vật rất quan trọng.
Mặc dù Triệu Phong là con trai ruột của Triệu Thiên Nhạc, nhưng bởi vì danh phận bất chính và không có địa vị nên trước đó anh ta không có tư cách tới đây.
Cho nên Triệu Phong rất sợ hãi.
Triệu Thiên Nhạc và Triệu Húc đang ngồi uống trà ở đối diện.
Nhìn thấy Triệu Phong, Triệu Thiên Nhạc hiếm thấy mà lộ ra một nụ cười.
"Tiểu Phong, đến đây, ngồi xuống đi. Ba cha con chúng ta chưa từng ôn hòa bình tĩnh ngồi xuống trò chuyện thì phải."
Triệu Phong được đối xử tốt lại càng lo sợ, còn hơi chần chờ. Anh ta trưng cầu ý kiến mà nhìn về phía Triệu Húc.
Triệu Húc lại cười nói: "Em Phong, anh đã bẩm báo những chuyện em làm giúp anh cho cha nghe rồi. Cha rất tán thưởng hành động của em."
Triệu Thiên Nhạc cũng cười nói: "Đúng vậy Tiểu Phong, lần này nếu không phải con kịp thời báo tin Triệu Khải ám sát cho anh con, giúp anh con xoay người thì chỉ sợ cha con chúng ta đều bị cha con Triệu Khải làm khó dễ trước mặt mọi người rồi."
"Trước kia cha không phát hiện con trung thành và thông minh như vậy, là cha xem nhẹ con."
"Mau ngồi xuống."
Triệu Phong vội vàng nói: "Đều là anh Húc chỉ điểm tốt, con chỉ giúp một chút mà thôi."
Anh ta ngồi xuống bên cạnh rồi cầm lấy ấm trà.
"Cha, anh Húc, con châm trà cho hai người. Ngày mai sẽ là ngày hẹn An Quốc ở Vọng Giang Lâu, con chúc cha và anh Húc thắng ngay trận đầu, lập tức giành được Nam Giang!"
"Đến lúc đó Triệu gia chúng ta chẳng những như mặt trời ban trưa mà tin rằng trong gia tộc cũng không còn ai dám chất vấn cha và anh nữa."
Triệu Thiên Nhạc cười ha ha: "Tiểu Phong, nói rất hay."
"Đến đây, cha con chúng ta lấy trà thay rượu, cụng một ly."
"Cầu chúc ngày mai Triệu gia có thể thắng lợi, khải hoàn trở về!"
Hiện tại ông ta đã hơi thay đổi cách nhìn đối với đứa con riêng này.
Thậm chí ông ta còn hơi hối hận vì không sớm chú ý, sớm tiến hành bồi dưỡng anh ta, nếu thế không chừng hiện tại anh ta đã là một cánh tay đắc lực.
"Tiểu Phong, gọi con tới là có chuyện thương lượng với con."