Mã Hồng Đào há hốc miệng.
Nghe ý của Tô Tô thì là muốn nhận người em nuôi này rồi.
Hơn nữa, muốn để Mã Tước tới nhận mẹ của cô ấy làm mẹ nuôi.
Tần Thiên cũng cảm thấy ý này rất hay. Dương Ngọc Lan sắp chuyển ra ngoài ở rồi, khó tránh khỏi cô đơn.
Nếu bên cạnh bà ấy có thêm một cô con gái nuôi như Mã Tước thì nhất định là rất tốt.
“Anh Mã, chỗ em ở tên là Long Viên. Diện tích tuy không lớn, nhưng cũng được khoảng hai ba trăm mẫu Anh. Hoàn cảnh xung quanh khá tốt, chế độ an ninh gì đó cũng khá là đầy đủ. Về phương diện này, anh hoàn toàn có thể yên tâm!”
Mã Hồng Đào cảm động đến mức không biết phải nói gì. Chỗ ở của Tần Thiên, không cần nói anh ta cũng biết, nhất định là vô cùng tốt.
Đây là người khiến cho cả Quan Tam cũng phải quỳ xuống lắp bắp không nói nên lời đấy!
Bản thân anh ta và em gái lang bạt ở đầu đường xó chợ, tuy là anh ta đã cố gắng chăm sóc hết mức, nhưng dù sao thì nam nữ khác biệt. Một người đàn ông thô lỗ như anh ta cũng khó mà hoàn toàn hiểu được tâm lý của em gái.
Nếu để em gái nhận Tô Tô làm chị, nhận mẹ của Tô Tô làm mẹ nuôi, thì từ giờ trở đi có thể sống cuộc sống vô lo vô nghĩ trong trang viên rộng mấy trăm mẫu Anh.
Đối với em gái mà nói, tuyệt đối là nơi tốt nhất!
“Cảm ơn phu nhân, tôi đương nhiên là không có ý kiến gì.” Mã Hồng Đào nhìn em gái đầy yêu thương, nói: “Tiểu Tước, em có bằng lòng đi với chị Tô Tô không? Em nghe anh nói này, chị Tô Tô và những chị này là những người tốt nhất trên đời. Mẹ của chị Tô Tô nhất định cũng là người mẹ tốt nhất trên đời. Em có bằng lòng không?”
Mã Tước khẽ gật đầu, nói: “Vậy anh, khi nào anh rảnh anh nhớ tới thăm em đấy.”
“Nhất định rồi!”
“Sau khi anh ổn định chỗ ở sẽ lập tức tới thăm em!” Mã Hồng Đào nói rồi vội vàng quay người đi.
Bởi vì nước mắt của anh ta sắp không kìm lại được nữa rồi.
Nhìn từ phía sau, bóng lưng cao lớn, bờ vai rộng ấy đang run lên từng hồi.
Tô Tô và mọi người cũng rưng rưng. Một người đàn ông bao nhiêu năm nay dẫn theo một cô em gái, cũng thật là làm khó cho anh ta rồi.
Họ cũng bị cảm động bởi tình anh em này.
Tô Tô lau mắt, nói: “Vậy thì cứ quyết như thế nhé. Chúng ta đi thôi.”
Cô kéo tay Mã Tước, bước lên chiếc Land Rover. Cung Lệ cũng ôm Tiểu Cường lên xe.
Lâm Tước lái xe rời đi.
Lúc không còn ai, Mã Hồng Đào mới lau sạch nước mắt, lại lần nữa quỳ xuống trước mặt Tần Thiên, thấp giọng nói: “Xin nghe theo sự sắp xếp của tiên sinh! Kể từ giờ phút này, cái mạng của Mã Hồng Đào này chính là của tiên sinh!”
Tần Thiên vội đỡ anh ta đậy, nói: “Lão Mã, đưa anh tới một nơi, nhất định là anh sẽ thích.”
Hai người nhảy lên xe, Tần Thiên lái xe ra khỏi đại lộ, rẽ vào một con đường nhỏ, lao ầm ầm về phía sơn trang Mãnh Thú.
Nhóm Thiên Phạt vừa kết thúc một đợt huấn luyện, người nào người nấy mồ hôi đầm đìa, ngồi trên mỏm đá nghỉ ngơi.
Đồng Xuyên, Thiết Tí huýt sáo trêu chọc Nhất Tiễn Mai.
Khi nhìn thấy chiếc Toyota Land Cruiser lái vào, bọn họ đều nhảy cẫng lên.
“Thiếu chủ đến rồi!”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Anh Thiên!”
Bọn họ vui mừng chạy ra đón.
Tần Thiên xuống xe, liếc mắt nhìn một lượt, nói: “Có làm biếng không đấy?”
Nhất Tiễn Mai vội cười đáp: “Làm biếng là chuyện không thể, chúng tôi đã thề, ai mà đánh gục được anh trước, người đó chính là lão đại.”
Tần Thiên cười nói: “Vậy sao? Đánh gục tôi cơ đấy, tham vọng không nhỏ nhỉ.”
Nhất Tiễn Mai vội nói: “Là Đồng Xuyên và Thiết Tí nói đấy.”
“Bọn họ nói, cùng lắm là hai người họ cùng lên, xử anh một trận cho ngoan ngoãn nghe lời.”