Nghe thấy lời này, mặt Thiết Ảnh đỏ ửng, cũng xấu hổ cúi đầu.
Lão Thái Quân nói hai vương không đánh đã lui, trong đó bao gồm cả Thiết Ảnh Vương.
Lần đầu người của Tần gia tiếp xúc với Tần Thiên là do Thiết Ảnh Vương hắn ta dẫn đội.
Lúc ấy hắn ta dẫn theo Ảnh Tử Vệ Đội của mình đến Long Giang, vốn dĩ cho rằng chỉ là một việc nhỏ, có thể dễ dàng mang Tần Thiên về Tần gia.
Ai biết lại thua ngay từ đầu.
Cũng may lần đó Tần Thiên không làm thẳng tay, chỉ khuyên bảo rằng dám cả gan phái người đến nữa thì đến một tên hắn giết một tên, đến hai tên hắn diệt nguyên cặp.
Sau đó chính là ở Sở Châu.
Trấn Thiên Nam một trong Bát Tướng chẳng những không thu phục được Sở Châu, mang Tần Thiên về mà còn mất mạng.
Lần đó, Tần Thiên đã thực hiện lời cảnh cáo của hắn.
Sau đó chính là Bắc Giang.
Lão Đồng Tỉnh Vương đích thân ra mặt, làm người của Bắc Giang ngã ngựa đổ, Bắc Giang vương mất mạng, cuối cùng thất bại tan tác mà quay trở về.
Cộng thêm lần này Bôn Lôi Thủ xếp hạng thứ năm trong Bát Tướng trực tiếp chết trước mặt lão Thái Quân.
Đây chính là hai Vương không đánh đã lui, hai Tướng chết thảm trong tay hắn.
Mặc dù mấy chuyện này không thể làm lay chuyển căn cơ của Tần gia, nhưng cũng ít nhiều làm bị thương da thịt.
Quan trọng hơn là làm họ mất hết mặt mũi!
Nghĩ đến Tần Thiên ra tay ác độc vô tình, mọi người đều im lặng không nói gì.
Đổng Sương Quân tiếp tục cười lạnh và nói: "Hiện tại xem ra là tôi trách oan lão Đồng Tỉnh Vương. Ông ta mang toàn bộ lực lượng của Bắc Giang mà không bắt được Tần Thiên, chúng ta đều nghĩ là ông ta cố ý nhường."
"Thằng nhãi Tần quả thật hơi khó chơi, lão Đồng Tỉnh đã cố hết sức."
"Ông ta là người có công với Tần gia, xưa nay Tần gia sẽ không bạc đãi công thần."
"Làm phiền chư vị, ai đến Đồng Tỉnh Vương phủ một chuyến, cáo tội thay bà già này. Từ hôm nay trở đi, ông ta có thể khôi phục tự do."
Thì ra bởi vì Đổng Sương Quân hoài nghi Đồng Tỉnh Vương nhường nhịn nên đã giam lỏng ông ta.
Hiện tại nhìn thấy Bôn Lôi Thủ chết thảm như vậy, họ biết thủ đoạn của Tần Thiên nên cũng tin tưởng Đồng Tỉnh Vương đã cố hết sức ở Bắc Giang.
Thiết Ảnh do dự một chút rồi nói: "Lão Thái Quân, để tôi đi."
Đổng Sương Quân khẽ gật đầu rồi đứng lên.
Trông bà ta có vẻ hơi mệt, muốn đi nghỉ ngơi.
Vị nữ kiêu hùng chấp chưởng Tần gia nửa đời này chưa từng phục ai.
Lần này vì cháu của mình mà không thể không tạm thời từ bỏ kế hoạch xuôi Nam, mặt ngoài bà ta không nói nhưng trong lòng nhất định rất khó chịu.
Nhưng bà ta nghĩ đến cái gì đó lại cười lạnh và nói: "Thiết Ảnh Vương, sau khi anh chuyển lời cho lão Đồng Tỉnh Vương thì có thể đi đến đạo quán ngoài thành một chuyến."
"Nói cho người kia, nó đúng là sinh ra một đứa con ngoan. Cha con chúng thằng cha thì hèn nhát, không màng đến công lao sự nghiệp, trốn trong đạo quán hưởng phúc thanh nhàn."
"Thằng con thì giỏi hơn, ra tay ác độc vô tình, đối đầu với bà già này ở bên ngoài, dùng mạng của thủ hạ tôi để lên mặt dạy đời."
"Thật là tăng thể diện cho bà già này!"
Nghe thấy lời này, vẻ mặt của Thiết Ảnh Vương rất quái dị.
Nhưng hắn ta chỉ hơi do dự, cuối cùng vẫn cung kính nói: "Vâng."
Đổng Sương Quân hừ lạnh một tiếng rồi mới trầm mặt chậm rãi rời đi.