Tần Thiên vừa lái xe vừa cưng chiều nói với Tô Tô.
Tô Tô cười một tiếng rồi nói: "Ông lớn thương hội tỉnh Phúc Lĩnh cũng sẽ nghênh đón chúng ta sao? Gióng trống khua chiêng tổ chức tiệc đón gió như Lâm Tổng Đông Hoa ấy?"
Tần Thiên cười nói: "Đó là đương nhiên! Hơn nữa anh chịu đi ăn cơm với họ đã là nể mặt họ rồi."
Tô Tô hiếm thấy mà nói: "Mặt mũi chồng em thật lớn, em biết anh làm mọi chuyện đều vì em. Chồng ơi, cám ơn anh."
Tần Thiên nghe vậy thì cảm thấy còn ngọt hơn ăn mật.
Tô Tô thật sự cũng đang mệt, sau khi nói xong thì hạ thấp chỗ ngồi một chút rồi ngoẹo đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hội trưởng thương hội tỉnh Phúc Lĩnh tên là Nghiêm Tu.
Nghiêm gia cũng là gia tộc lớn số một số hai ở nơi đó. Ngày đó trong hôn lễ của Triệu gia, Tần Thiên còn có chút ấn tượng đối với Nghiêm Tu này.
Ban đầu nhóm người điên cuồng nhất kêu gọi ầm rĩ muốn giết hắn có ông ta trong đó, nhưng ông ta kêu gào là vì lấy lòng Triệu gia.
Hiện tại Triệu gia nghiêng về hướng Tần Thiên, cho nên Nghiêm Tu sẽ thiết lập quan hệ thân cận với Tần Thiên.
Nghiêm Tu dẫn toàn bộ nhân vật quan trọng của thương hội, gần như đại diện cho giới thương nghiệp cả tỉnh Phúc Lĩnh, trực tiếp bao nguyên một tầng khách sạn xa hoa nhất.
Nhưng trên bữa tiệc, Tần Thiên chú ý tới một người đặc biệt.
Nhìn qua hơn ba mươi tuổi, sắc mặt trắng nõn, trầm mặc ít nói.
Nhưng Tần Thiên lại cảm nhận được một luồng sát khí rất mãnh liệt từ trên người hắn ta.
Là cao thủ.
Hơn nữa Tần Thiên có một trực giác theo bản năng rằng người này đang nhắm vào mình.
Bọn người Nghiêm Tu trông có vẻ khá e ngại người này.
"Không biết phải xưng hô ông chủ này như thế nào, là làm ăn gì vậy?" Tần Thiên nhịn không được mà hỏi.
Nghe xong lời của Tần Thiên, Nghiêm Tu vội vàng nói: "Để tôi giới thiệu thưa Tần tiên sinh."
"Ông chủ Ôn đây không phải người tầm thường. Ngài ấy đến từ tỉnh Ngũ Hồ, chính là người thuộc thương hội Mã Bang tiếng tăm lừng lẫy.”
"Lần này ngài ấy tới chỗ chúng tôi công tác, lại tình cờ gặp được vợ chồng Tần tiên sinh, vậy cũng là một mối duyên nha.”
"Thương hội Mã Bang?" Tần Thiên ngẩn ra một lúc, ánh mắt nhìn về phía Ôn Văn cũng thay đổi tính chất.
"Đúng vậy thưa Tần tiên sinh."
"Việc làm ăn kinh doanh của các ngài chắc hẳn cũng gắn bó mật thiết với giao thông. Nếu nói về khâu vận chuyển thì khắp bảy tỉnh phía Nam, không bên nào sánh bằng thương hội Mã Bang của nhà họ Mã cả.”
"Tần tiên sinh, ngài có thể giao lưu thân thiết hơn với ông chủ Ôn."
Tần Thiên cười khẽ, bưng một chén rượu lên.
Ông chủ Ôn cũng bưng một chén rượu lên. Hắn ta nhìn chằm chằm vào Tần Thiên, hờ hững nói: "Ôn Văn. Cậu có thể gọi tôi là A Văn."
"Có điều này tôi cần phải bổ sung chút. Mặc dù tôi là nhân sự của thương hội Mã Bang nhưng tôi không buôn bán.”
"Vậy à?" Tần Thiên hơi nhướng chân mày: "Thế anh làm gì?"
Ôn Văn cười khẽ: "Được người ta nhờ vả, tới giết một người."
Tần Thiên cười nói: "Đừng nói người anh muốn giết chính là tôi nhé?”
Ôn Văn cười nói: "Chúc mừng cậu, đáp đúng rồi."
Nghe xong cuộc đối thoại giữa hai người, nhóm Nghiêm Tu đồng loạt cảm thấy xấu hổ.