Mục lục
Thần Vương Lệnh - Tần Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không được, mẹ không đồng ý! Dao Dao, mẹ biết con muốn báo thù cho cha, nhưng con không thể hy sinh hạnh phúc của mình! Con hãy nghe mẹ nói ——" Ngọc Linh Lung vội vàng nói.

"Đủ rồi!" Lưu Thanh Dao lạnh lùng nói: "Lâm Lung, bà còn có tư cách gì nói hạnh phúc với tôi? Từ lúc cha tôi chết thì hạnh phúc của tôi đã vĩnh viễn biến mất rồi. Các người là đám tham sống sợ chết, sợ Tần Thiên nên không dám báo thù cho cha. Vậy tôi tự làm!"

"Lâm Lung, tôi cảnh cáo bà. Nếu bà dám cản trở tôi thì tôi sẽ chết cho bà xem! Hoặc là cho tôi gả qua đó, hoặc là để tôi chết. Tự bà chọn đi!"

Nghe xong lời này, sắc mặt Ngọc Linh Lung trắng bệch, ngã xuống ghế rồi thật lâu không nói nên lời.

Thấy vậy, Liêu Kiệt nháy mắt với Triệu Húc rồi kích động nói: "Công tử, nếu Thanh Dao tiểu thư đã đồng ý thì chúng ta đi nhanh đi. Bẩm báo tin tức tốt này cho gia chủ, xin gia chủ đích thân chủ trì hôn lễ!"

Triệu Húc thấy chuyện này thuận lợi thì mừng muốn chết.

Hắn còn muốn ở bên cạnh Lưu Thanh Dao nhiều thêm, có vẻ muốn đến gần tiếp cận.

Lưu Thanh Dao lạnh lùng nói: "Nếu tôi nói sẽ gả cho anh thì nhất định không đổi ý! Bây giờ anh trở về chuẩn bị đi, tôi chờ anh tới đón dâu."

Nói xong, cô ta trực tiếp xoay người rời đi.

Triệu Húc thở ra một hơi rồi nói: "Dì Lâm, vậy cháu xin cáo lui trước. Dì yên tâm, cháu sẽ không bạc đãi Thanh Dao, cũng sẽ không phụ Bắc Giang."

Sau khi bọn họ đi thì Ngũ Hổ lại nhìn nhau.

Cuối cùng Dư Thắng thấp giọng nói: "Lâm tổng, bỏ qua không nói đến chuyện báo thù, Thanh Dao tiểu thư gả cho Triệu Húc cũng không phải chuyện xấu. Triệu gia là gia tộc mạnh nhất Vân Xuyên, có thể nói là một trong những thế lực đứng đầu ở phương Nam."

"Nói không chừng Thanh Dao tiểu thư gả qua đó sẽ hạnh phúc."

"Ngài cũng biết, sau khi ám sát Tần Thiên thất bại thì ngày nào Thanh Dao tiểu thư cũng bị dày vò đau khổ."

Ngọc Linh Lung đau đớn lắc đầu: "Các người không hiểu, các người không biết gì cả! Hiện tại tâm tình của tôi rất rối loạn, các người đi xuống trước đi, để tôi yên lặng một chút."

Ngũ Hổ chỉ có thể lần lượt rời đi.

Nói thật, họ đều giữ thái độ tán thành đối với chuyện liên hôn với Triệu gia.

Ngọc Linh Lung ở lại một mình lộ ra vẻ mặt thống khổ, lẩm bẩm nói: "Lưu Triệt, ông thấy chưa hả? Vì cái gọi là trung nghĩa mà ông chết đi, để lại cục diện rối rắm này cho tôi..."

"Con gái ông đã điên rồi, căn bản không nhận người mẹ này. Tôi nên làm gì bây giờ? Ông nói cho tôi biết nên làm gì đây?"

"Tôi mệt mỏi quá..."

Nói xong, bà ấy đã rơi lệ đầy mặt.

Tuy đã bà ấy từng là một trong Tứ Thiên Vương khéo léo, lăn lộn khắp nơi bên cạnh An Quốc, hiện tại còn là vua của Bắc Giang, nhưng dù sao bà cũng chỉ là một người phụ nữ.

Bà mất chồng, hiện tại lại sắp mất con. Bà cảm thấy thế giới của mình sắp sụp đổ.

Bà ấy do dự thật lâu rồi vẫn gọi điện thoại cho Tần Thiên.

Long Giang, Long Viên.

Trời trong nắng ấm, Tần Thiên ngồi trong chòi nghỉ mát giữa hồ mà thích thú câu cá.

Từ lần trước hắn câu rất nhiều cá từ bờ sông thả vào hồ này thì đám thủ hạ cũng rất thích câu cá, không có việc gì thì cứ bỏ cá vào hồ này.

Cho nên hiện giờ trong Long Hồ có rất nhiều cá hoang dại.

Ngày mai là sinh nhật của Tô Tô, Tần Thiên vốn muốn chuẩn bị rất long trọng, nhưng Tô Tô lại kiên quyết không đồng ý.

Theo ý của cô thì tuổi còn trẻ mà ăn sinh nhật cái gì, không cần thiết.

Sau đó dưới sự kiên trì của Tần Thiên, cô mới đồng ý tối nay làm vài món ăn ở nhà, tụ họp vui vẻ một chút.

Nhiều nhất cũng chỉ gọi mấy chị em tốt như Lâm Tước, Liễu Thanh, Cung Lệ đến là được rồi.

Cho nên Tần Thiên phải câu mấy con cá hoang dại từ trong hồ này để chuẩn bị cho tiệc tối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK