Mục lục
Thần Vương Lệnh - Tần Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Khải thiếu, nếu điều tra ra gián điệp thì tôi muốn tự tay làm thịt hắn! Năm anh em chúng tôi đã chết bốn người, đều là nhờ tên gián điệp kia ban tặng!" Lão Ngũ cắn răng, trong mắt đều là tơ máu.

Nghĩ đến trận phục kích buổi tối hôm nay, gã cảm thấy quá oan uổng.

Năm anh em bọn họ tự chui đầu vào lưới như đám ngu.

Nếu không phải Mã Hồng Đào để gã mang tin trở về thì hiện tại gã đã thành ma dưới Miêu Đao rồi.

Chỉ khi giết tên gián điệp mật báo kia thì gã mới giải hận được!

Triệu Khải lạnh lùng nhìn về phía Triệu Phong.

Triệu Phong vội vàng nói: "Anh Khải, chẳng lẽ anh cảm thấy người mật báo là em sao? Anh Khải, em trung thành tuyệt đối với anh, sao lại cấu kết với nhà họ An được."

Triệu Khải cười lạnh và nói: "Người mật báo không cần nói cũng biết là Triệu Húc."

"Hắn sợ tao đoạt công lao nên sớm nói cho nhà họ An. Đổi lại là tao cũng sẽ làm như thế. Nhưng làm sao Triệu Húc biết tao muốn ám sát An Quốc vào đêm nay?"

"Đây là tuyệt mật, bên cạnh tao không có mấy ai biết tin tức này. Mà mày là một trong số đó."

Nghe Triệu Khải nói thế, mắt lão Ngũ lập tức đỏ lên.

"Là mày!"

"Mày vốn là người của Triệu Húc, nhất định là mày báo cho hắn! Mày hại chết bốn người anh của tao, tao giết mày!"

Gã gác đao lên cổ Triệu Phong, muốn làm thẳng tay giết chết.

Không ngờ biểu hiện của Triệu Phong lại rất bình tĩnh.

Anh ta nhìn Triệu Khải mà nói: "Anh Khải, em có chết hay không không quan trọng. Nếu em chết có thể lắng dịu lại lửa giận của anh Khải và ngũ quỷ thì cứ giết em đi."

Nói xong, anh ta nhắm mắt lại.

Triệu Khải ra hiệu cho lão Ngũ đừng làm bậy, anh ta cười lạnh và nói: "Triệu Phong, tao hoài nghi mày là gián điệp do Triệu Húc phái tới."

"Mặc dù mày là con riêng của bác hai, nhưng cũng là anh em ruột của Triệu Húc. Hiện tại mày có gì muốn nói?"

Triệu Phong trầm giọng mà nói: "Nếu anh Khải cho em nói thì em nói thẳng."

"Đầu tiên, mặc dù em cùng cha với Triệu Húc, nhưng trước giờ hắn không coi em là người. Hắn sợ em tranh giành tình cảm nên chưa từng cho em gặp riêng cha."

"Cho nên trong mắt em thì Triệu Húc vĩnh viễn là kẻ thù!"

"Em thừa nhận em theo phe anh Khải là có lòng riêng. Đó là muốn mượn tay anh Khải để giết Triệu Húc!"

Nói đến đây, trong mắt Triệu Phong hiện ra sát khí mãnh liệt làm tim Triệu Khải cũng phải đập rộn lên.

Anh ta nhìn ra được thù hận của Triệu Phong đối với Triệu Húc xuất phát từ tận đáy lòng. Cho nên có lẽ Triệu Phong sẽ không trợ giúp Triệu Húc.

"Còn gì nữa?" Hắn lạnh lùng hỏi.

"Còn có ——" Triệu Phong thấp giọng mà nói: "Anh Khải, Giang Tả Ngũ Quỷ đến Nam Giang ám sát An Quốc là tuyệt mật."

"Muốn biết là ai tiết lộ tin tức cho Triệu Húc thì rất đơn giản. Gọi tất cả những người biết chuyện đến. Đối chất trước mặt một lúc thì em tin chân tướng sẽ rõ ràng."

Triệu Khải cười lạnh và nói: "Chuyện này trừ ngũ quỷ, tao và mày ra thì chỉ còn Triệu Tứ biết."

"Triệu Tứ là tâm phúc của tao. Hơn nữa chuyện lợi dụng tài xế của An Quốc để thăm dò lộ trình của ông ta cũng là Triệu Tứ làm giúp tao. Anh ta không thể phản bội tao."

Triệu Phong trầm mặc một chút rồi nói: "Chuyện hôm nay quan trọng như vậy, vì sao anh Triệu Tứ vẫn không đến? Anh ta tham dự chuyện sắp xếp, chẳng lẽ không muốn lập tức biết được kết quả sao?"

Triệu Khải biến sắc, cũng cảm thấy có gì đó không đúng.

Vì nịnh bợ anh ta mà Triệu Tứ như một con chó, chỉ cần anh ta thức dậy thì cơ bản luôn có thể nhìn thấy Triệu Tứ ở trước mặt.

Triệu Phong nói rất đúng, thời khắc quan trọng như vậy mà tại sao Triệu Tứ không đến?


Điều này rất khác thường!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK