Sớm biết vậy cô không nên nghe lời Tần Thiên mà hôn lên mặt hắn một cái.
Tần Thiên cũng không nghĩ tới chuyện này nên vội vàng lau son môi trên mặt đi.
Cả nhà vui vẻ hòa thuận, ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.
Tần Thiên khui hai chai rượu đế lâu năm ra rồi nhậu với ông cháu ba người Dương Đức Quang, Dương Sâm và Dương Lâm.
Tô Tô khui hai chai rượu đỏ rồi uống với đám phụ nữ Lý Phân.
Do vui quá nên Dương Ngọc Lan cũng uống mấy chén, thậm chí Mã Tước cũng uống một ly nhỏ.
Sau bữa ăn, mọi người tản bộ trong vườn.
Ánh trăng rất đẹp, mặc dù là mùa đông nhưng ở phương Nam vẫn có gió rất nhẹ nhàng.
Tần Thiên trông thấy Dương Lâm đi ở phía sau với dáng vẻ tâm sự nặng nề thì lập tức đi qua đưa một điếu thuốc.
Hai người ngồi xuống ghế dài, Tần Thiên nhìn những người khác đi xa rồi mới nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hiện tại có thể nói rồi đúng không."
Dương Lâm cắn răng, bỗng tát mình một bạt tai.
Tần Thiên giật nảy mình.
"Anh họ, chuyện gì vậy? Anh yên tâm nói ra đi, tôi giúp anh giải quyết."
Dương Lâm mượn rượu nên mới dám hối hận nói ra tình hình thực tế.
Ngày xưa trước khi Dương Ngọc Lan dẫn Tô Tô và Tần Thiên ra Sở Châu thăm người thân, Dương Lâm và Đồng Xuyên cũng là những thanh niên nhiệt huyết mộng tưởng gia nhập Sở Minh để hành hiệp trượng nghĩa.
Trải qua chuyện ở Sở Minh, Dương Lâm biết mình không phải nhân tài tập võ.
Anh ta còn lớn hơn Tần Thiên và Tô Tô một tuổi. Nhìn thấy Tần Thiên và Tô Tô đều đã thành công như vậy, anh ta cũng bị kích thích ý chí chiến đấu.
Anh ta thay đổi trạng thái ăn không ngồi rồi trước đó mà bắt đầu học làm ăn.
Lúc mới bắt đầu cũng kiếm được chút tiền, anh ta bắt đầu sinh ra tham vọng, chạy đến thành phố Cẩm Hồ để chuẩn bị làm một vụ lớn.
Sở Châu là thành phố địa cấp của tỉnh Ngũ Hồ. Lực ảnh hưởng tương đương với Long thành của tỉnh Nam Giang.
Trong bảy tỉnh Phương Nam, vị trí địa lý của tỉnh Ngũ Hồ sát phía Bắc nhất, tương đương với cổng Bắc của toàn bộ phương Nam.
Người làm ăn của mấy tỉnh bên dưới muốn ra Bắc nhất định phải thông qua tỉnh Ngũ Hồ.
Điều này cũng khiến tỉnh Ngũ Hồ có địa vị rất quan trọng, có thể nói là dê đầu đàn chân chính trong bảy tỉnh phương Nam.
Chỉ có tỉnh Tứ Hải bên cạnh có thể sánh vai.
Nhưng mấy năm nay tình hình kinh tế của tỉnh Tứ Hải đã bị tỉnh Ngũ Hồ vượt qua.
Mà thành phố Cẩm Hồ là thành phố của tỉnh Ngũ Hồ, có thể đoán ra nơi này phồn hoa đến mức nào.
Ở đây có rất nhiều gia tộc quyền thế, kinh tế phát triển, đây là thành phố lớn chân chính của phương Nam.
Dương Lâm chạy đến thành phố Cẩm Hồ rồi ký kết hợp đồng với một công ty mậu dịch, giao ra một phần tiền đặt cọc.
Ai biết hợp đồng kia là cái bẫy, anh ta bị người ta gạt.
Không chỉ không đòi tiền đặt cọc lại được mà dựa theo hợp đồng anh ta còn phải bồi thường cho đối phương năm triệu phí vi phạm hợp đồng.
Mặc dù gia cảnh của Dương gia giàu có, cũng coi là gia đình trung đẳng ở Sở Châu, nhưng thật sự không bỏ ra nổi năm triệu.
Dương Lâm không phục nên tranh cãi với người ta.
Ai biết phía sau công ty mậu dịch kia là một gia tộc rất nổi danh của thành phố Cẩm Hồ, Mã gia.
Mã gia trở nên nổi bật ở thành phố Cẩm Hồ thì có thể đoán ra họ có thực lực thế nào.
Có thể nói tính ra họ cũng không thua kém gì Triệu gia Vân Xuyên hùng bá một phương.
Dương Lâm không cãi lại mà còn bị đánh một trận.