"Gia chủ quá đau đớn, còn bị Triệu Thiên Cơ làm bị thương nên cũng đã... Quy thiên."
"Em hai?" Mắt Triệu Thiên Bằng tối sầm lại, suýt đã ngất đi.
Cốt nhục tình thâm, những năm qua mặc dù anh em bọn họ có nhiều mâu thuẫn, nhưng dù sao cũng là ruột thịt cùng một mẹ sinh ra!
Đột nhiên hai đứa em, hai đứa cháu đều chết, dù thế nào Triệu Thiên Bằng cũng không chấp nhận nổi.
"Thi thể của tụi nó ở đâu? Mang tôi đi xem!" Triệu Thiên Bằng kích động lớn tiếng nói.
Mặc dù ông không hỏi đến chuyện gia tộc nhiều năm, nhưng dù sao cũng là đại gia được người người tôn kính, lúc này ông nổi giận đã bày ra một uy thế trong vô hình.
Có mấy tộc nhân cắn răng muốn nói cái gì, nhưng nhìn thấy đao trong tay Thái Bảo bên cạnh thì cố nhịn xuống.
Thấy mọi người không nói lời nào, rốt cục Triệu Thiên Bằng cũng ý thức được bầu không khí có gì đó không đúng.
Ông lạnh lùng nói: "Liêu Kiệt, các người dẫn Triệu Phong đến chỗ của tôi là vì nguyên nhân gì?"
Liêu Kiệt trầm giọng mà nói: "Nước không thể một ngày không vua, nhà không thể một ngày không chủ. Huống chi Lưu Thanh Dao tiểu thư của Bắc Giang đã tới Vân Châu. Hôn sự này không thể huỷ bỏ được."
"Cho nên chúng tôi và các tộc nhân cả gan thỉnh cầu đại gia làm chủ để Triệu Phong thiếu gia kế thừa vị trí gia chủ, ngày mai cưới Lưu Thanh Dao."
"Hiện tại Triệu Phong thiếu gia là huyết mạch còn sót lại của Triệu gia. Trước nay phẩm tính tốt đẹp, đủ để đảm đương chức trách lớn."
"Đại gia, xin ông lấy đại cục của Triệu gia làm trọng, đừng nên từ chối."
"Cũng chỉ có ông đích thân lên tiếng thì Triệu Phong thiếu gia mới có thể danh chính ngôn thuận kế thừa đại nghiệp."
Hắn ta nói xong thì lạnh lùng nhìn đảo qua những tộc nhân kia.
Các tộc nhân sợ hãi vội cúi đầu mà nói: "Đại gia, Liêu Thái Bảo nói rất đúng."
"Triệu gia đã bị thương nặng, lúc này chúng ta nhất định phải ổn định cục diện."
"Để Triệu Phong thiếu gia kế thừa đại nghiệp, cưới Lưu Thanh Dao là cách ổn định cục diện tốt nhất và cũng là duy nhất. Xin đại gia xem trọng lợi ích của Triệu gia, đừng từ chối."
Thái Bảo thỉnh cầu, các tộc nhân lên tiếng.
Việc đã đến nước này, có vẻ Triệu Thiên Bằng đã không còn lựa chọn nào khác.
Thậm chí ông còn cảm nhận được sát khí từ đám người Liêu Kiệt.
Đó chính là, nếu như ông không thuận theo thì thứ ông phải đối gặp chính là họa sát thân.
"Triệu Phong, cháu cảm thấy thế nào? Cháu cảm thấy mình gánh vác nổi nhiệm vụ nặng nề như vậy sao?" Ông làm ra vẻ quan tâm mà hỏi.
Triệu Phong đập đầu xuống đất, khóc ròng nói: "Cháu vô đức vô năng, vốn không thể đảm đương chức trách lớn như thế! Nhưng các tộc nhân và Thái Bảo nhất quyết muốn cháu làm như thế. Cháu cảm động trước tình cảm của họ đối với Triệu gia nên sẽ không ngại cực khổ."
"Cháu thân là huyết mạch Triệu gia nên phải anh dũng hướng về phía trước."
"Nhưng cháu còn trẻ, mặc dù gánh vác hư danh, nhưng tất cả chuyện lớn sau này của gia tộc vẫn cần bác cả làm chủ. Cháu chỉ tạm thời trợ giúp gia tộc vượt qua cửa ải khó khăn thôi."
Triệu Thiên Bằng biết nhìn thời thế nên thấp giọng nói: "Hiện tại xem ra đây là biện pháp duy nhất. Dòng chính Triệu gia chỉ còn lại một hậu nhân là cháu. Tất nhiên người thừa kế không còn ai khác ngoài cháu cả."
Triệu Phong vui vẻ nói: "Bác cả, bác chấp nhận sao?"
Chỉ cần Triệu Thiên Bằng gật đầu thì vị trí gia chủ của Triệu Phong sẽ không chạy thoát được, hơn nữa còn là danh chính ngôn thuận.
Còn câu anh ta vừa nói là những chuyện lớn còn cần Triệu Thiên Bằng làm chủ chỉ là nói suông mà thôi.
Nhiều năm Triệu Thiên Bằng không ở gia tộc, trừ danh phận ra thì không quyền không thế.
Mà Triệu Phong có sáu Thái Bảo phụ tá. Đến lúc đó Triệu Thiên Bằng nghe lời thì để ông sống lâu mấy năm, không nghe lời thì tùy tiện tìm lý do rồi giết là được.