Dưới sự yểm hộ của bóng đêm, năm người như năm hồn ma tay cầm vũ khí lao về hướng phòng nghỉ.
Bọn họ đã xác định trong phòng chỉ có An Quốc và lão đạo.
Vệ sĩ bên ngoài đều đi đến gian phòng bên cạnh uống trà nghỉ ngơi.
Đây là cơ hội ám sát tốt nhất.
Khi họ chuẩn bị xông vào thì vèo một tiếng - Một tia sáng trắng phóng tới từ đằng xa, bắn ngay vào giữa cổ họng của một người.
Gã ta kêu lên một tiếng đau đớn, ôm lấy cuống họng rồi ngã xuống đất.
"Phi đao!"
"Có mai phục!"
Bốn người còn lại giật mình, vội vàng lưng tựa lưng thành một vòng để chuẩn bị đón địch.
Một tiếng cười lạnh vang lên, bên trái có một thiếu nữ xinh đẹp vóc người nóng bỏng mặt lạnh như sương đi ra, trong tay cầm một thanh kiếm Thất Tinh toả ra tia sắc lạnh.
Bên phải xuất hiện một người trung niên sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt như tử thần.
Phi đao vừa rồi là do hắn ta tung ra.
"Tụi mày có che mặt thì tao cũng nhận ra được, không ngờ lại gặp nhau ở nơi này. Giang Tả Ngũ Quỷ, tối nay chúng ta có thể kết thúc thù mới hận cũ giữa hai bên rồi." Một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ phía sau.
Nhìn người nọ, tứ quỷ cùng hô nhỏ một tiếng.
"Miêu Đao, Mã Hồng Đào!"
"Không ngờ mày tự xưng là Đao Vương lại quy thuận An Quốc, cam lòng làm một con chó săn!"
Mã Hồng Đào cười lạnh rồi từ từ rút đao ra khỏi vỏ.
"Hạng người mất hết tính người như tụi mày có sống cũng chỉ lãng phí không khí. Chịu chết đi."
"Giết bọn chúng!" Tứ quỷ rống lên giận dữ rồi nhào tới.
Bọn họ từng thua thiệt dưới tay Mã Hồng Đào nên biết anh ta rất lợi hại, vì thế tách hai người ra để đối phó Mã Hồng Đào.
Hai người còn lại chia nhau phóng tới chỗ Thiết Ngưng Sương và Thôi Minh.
Họ không nói thêm lời thừa thãi nào nữa, cuộc chiến trực tiếp bùng nổ.
Bọn họ không phải đang đọ sức cao thấp mà là muốn giết chết đối phương.
Đạo quán bị gió lạnh và đêm tối bao phủ im lặng rơi vào trận chém giết.
Ngẫu nhiên sẽ có tiếng leng keng khi binh khí va chạm truyền đến, nhưng rất nhanh đã biến mất trong gió rét.
Trong phòng, ván cờ của An Quốc và lão đạo vẫn còn đang tiếp tục.
Hai người cười tủm tỉm như hoàn toàn không biết tình huống bên ngoài.
"Con xe của ông không đổi vị trí thì tôi sẽ nã pháo."
"Xe của tôi ở đây thôi, ông muốn dùng pháo thay ngựa thì cũng chẳng sao cả."
"Lão đạo này càng ngày càng gian xảo."
"Ha ha, lão già này, bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp đằng sau, chúng ta đều như nhau thôi."
Thiết Ngưng Sương có vẻ không ngăn cản nổi công kích hung hãn trước mắt, cô ta đang lui lại từng bước.
Kẻ công kích cô đứng thứ ba trong Giang Tả Ngũ Quỷ.
Nhìn thấy dáng người nóng bỏng và khuôn mặt xinh đẹp của Thiết Ngưng Sương, lão tam mừng rỡ trong lòng.
"Người đẹp, đêm nay để em biết sự lợi hại của Tam gia!"
Lão tam nhe răng cười, trường đao trong tay như một trận cuồng phong chém mạnh qua, Thiết Ngưng Sương sơ sẩy đã để quần bị cắt rách một đường.
Đồng thời, chân cô ta đụng phải một khối đá. Trong lúc kinh hãi cô ta mất đi cân bằng sắp ngửa mặt té ngã.