“Chúng ta đi!” Cô ủ rũ, sải bước đi ra ngoài.
Tiết Nhân cười lớn: “Tần Thiên, tìm cơ hội, có thể đến công ty của tao làm việc rồi.”
Nhìn thấy Tô Tô lên xe sang, bị Tiết Nhân dẫn đi, Dương Ngọc Lan hoang mang nói: “Rốt cuộc con nghĩ gì vậy?”
“Còn không mau đuổi theo!”
Tần Thiên cất điện thoại đi rồi nói: “Mẹ, không sao.”
“Chỉ là một bữa cơm bình thường thôi mà, Tiết Nhân là bạn học của Tô Tô, hơn nữa anh ta cũng nói là tìm Tô Tô nói về chuyện bồi thường.”
“Mẹ, con tới công ty xem thử.”
Hắn loạng choạng bước ra cửa, sau khi lên xe thì gửi đi một tin nhắn: Kế hoạch có thể bắt đầu rồi.
Tại nhà hàng phương Tây cao cấp nhất ở Long Giang.
Trong phòng riêng.
Tiết Nhân nhìn Tô Tô ở trước mặt, như thể sắp nhịn không được muốn hung hăng ôm cô vào lòng.
Nhưng anh ta biết thời cơ chưa tới, không thể để lộ nguyên hình.
Anh ta lịch sự, nói chuyện vui vẻ và gợi nhớ cho Tô Tô rất nhiều chuyện tươi đẹp trước đây.
Và một số câu chuyện thú vị của anh ta trong thời gian học tại Toronto, Canada.
Trong lúc đó anh ta đã tận dụng cơ hội để bày tỏ vài lời về tình cảm sâu sắc và sự kiên định của mình đối Tô Tô.
Tô Tô ban đầu đầy tức giận, nhưng dưới sự chu đáo và hài hước của Tiết Nhân cô đã dần dần thả lỏng.
Tiết Nhân nhận một cuộc điện thoại, đầu dây bên kia nói là công ty có chuyện cần báo cáo, cho nên anh ta đã nói với Tô Tô một tiếng rồi đi ra ngoài.
Tô Tô nhìn Tiết Nhân rồi lại nghĩ tới Tần Thiên. Lúc này, trái tim cô thật sự là có chút dao động.
Tiết Nhân dường như thật sự không có nào để chê.
Hơn nữa, anh ta đối xử tốt với cô như vậy, còn giữ tất cả những lá thư và ghi nhớ những bài thơ yêu thích của cô.
Quan trọng hơn là còn vì cô mà đến bây giờ vẫn chưa cưới vợ.
Với điều kiện của Tiết Nhân, chỉ cần anh ta thích thì nhất định sẽ có rất nhiều cô gái xếp hàng muốn gả cho anh ta.
Mà anh ta lại vì cô mà từ chối tất cả mọi người.
Phụ nữ là người dễ dàng cảm động nhất.
Nghĩ tới việc Tiết Nhân nói muốn mời mình đến biệt thự của anh ta bơi, lòng cô rất rối bời.
Không biết nên từ chối hay chấp nhận.
Tiết Nhân vẫn chưa quay lại, lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ phòng riêng bên cạnh.
“Cô Vương, bà nói Kim Cương Hoàn này thật sự thần kỳ như vậy sao?”
“Không phải là gạt người đấy chứ.”
Tô Tô sững người một lúc, sao lại có chút quen tai.
Cô Vương, Kim Cương Hoàn, chẳng lẽ?
Quả nhiên, tiếp đó là giọng nói của Vương Cương Đan: “Ngô công tử, cậu có thể không mua đồ của tôi, nhưng không thể xúc phạm nhân cách của tôi!”