Tần Thiên thấy Lâm Tước trang điểm nhẹ một cách hiếm thấy, quần áo cũng mới.
Hắn nhịn không được cười nói: "Lâm Tước, xem ra đêm nay cô đi hẹn hò, với ai đấy?"
Lâm Tước đỏ mặt nói: "Nói bậy gì đó! Tôi không có."
"Thật sao?" Tần Thiên từ tốn nói: "Tôi vốn chuẩn bị cho cô nghỉ đây. Nếu không có việc gì thì thôi đi, cứ chờ phu nhân chung với tôi."
"Đừng!" Lâm Tước cười hì hì nói: "Anh muốn đón phu nhân để thể hiện ân ái mà, tôi không thể tước đoạt cơ hội của anh. Giao vợ anh lại đó, tạm biệt!"
Nói xong, cô ấy vội vàng nhảy lên xe chạy đi.
Tần Thiên không còn gì để nói. Lâm Tước này đã bắt đầu yêu đương rồi sao?
Đối phương là ai? Có phải là người của Cô Lang hoặc là Long Tổ không?
Chẳng lẽ là Thiên Phạt?
Trước đó hai thằng nhãi Đồng Xuyên Thiết Tí kia nhìn thấy mỹ nữ Lâm Tước thì có vẻ rất kích động.
Hắn châm một điếu thuốc rồi tựa vào bên cạnh xe, nhàm chán nghĩ.
Trong lúc đó, hắn gửi một tin nhắn cho Thử Vương, hỏi chuyện tra xét Độc Sư ở đâu đã có tiến triển gì rồi.
Lần trước ở sa mạc Trung Đông, nhiều người vây quét như vậy mà vẫn để tên kia trốn thoát.
Tần Thiên nghĩ lại là tức giận.
Thử Vương nhắn lại trả lời làm trong lòng Tần Thiên run lên.
Có manh mối thể hiện Độc Sư đã đến Đông Nam Á. Nhưng manh mối kia có đáng tin hay không thì Thử Vương còn đang xác minh.
Đông Nam Á!
Nếu như là thật thì người này cách mình không xa.
Nếu như Độc Sư muốn gây sự ở chỗ này thì có khả năng sẽ ảnh hưởng đến tổ quốc rất lớn.
Hắn thở ra một hơi, lạnh lùng nói: "Chuyện này rất quan trọng, nhất định phải mau chóng điều tra rõ ràng! Không tiếc mọi giá!"
Thử Vương đáp lại: "Đã rõ."
Nghĩ đến Độc Sư, tâm tình Tần Thiên có chút bực bội. Tên này như một khối u ác tính ẩn hình, một ngày chưa trừ diệt thì hắn không an bình được.
Thậm chí hắn nhịn không được nghĩ mình có nên đi gặp lão chưởng quỹ, xem ông ấy có cách nào dẫn dụ Độc Sư đi ra để diệt trừ một lần không.
Nhưng không đến bước đường cùng Tần Thiên cũng không muốn đi quấy rầy lão già kia.
Bất tri bất giác, hơn nửa giờ đã trôi qua.
Ở cổng Tô Ngọc truyền đến tiếng cười nói.
Tô Tô đi ra cùng với những người phụ trách cửa hàng offline Niếp Kiến Thành và Liễu Thanh, Cung Lệ, Lưu Vân Đông.
Trời tối, các nhân viên khác đều đã tan tầm.
Xem ra mấy tổng giám đốc này họp quên luôn thời gian.
Cung Lệ tinh mắt nên lập tức nhìn thấy Tần Thiên. Cô ấy vội vàng đẩy Tô Tô một cái rồi nói: "Tô đổng, tình lang của cô đến kìa."
Tô Tô đang chuyên tâm phân tích kế hoạch bước tiếp theo với Liễu Thanh và Niếp Kiến Thành, nghe vậy thì ngây ra một lúc rồi nhìn qua.
Liễu Thanh nhìn thấy Tần Thiên tựa vào xe thì vội vàng nói: "Cung Lệ, cô nói sai rồi, đây là Tần Lang. Nhưng Tần Lang là tình lang cũng không sai. Chủ tịch mỹ nữ mau đi đi. Chuyện công việc sau này hãy nói, đừng để Tần Lang của cô chờ sốt ruột."
Tô Tô xì một tiếng, đỏ mặt tức giận: "Mồm chó không mọc ra được ngà voi! Vậy được rồi, nói đến đây thôi, ngày mai chúng ta lại thảo luận chi tiết cụ thể."
Cô xách túi đi về hướng Tần Thiên.
Tần Thiên nhìn người vợ đẹp mặc đồ công sở, dáng người uyển chuyển, dung nhan tuyệt thế thì như cười toét miệng như đứa con trai ngốc nhà địa chủ.