Dư Thắng, La Kinh và người của Giang Bắc phụ trách bảo hộ đằng sau đành phải lui sang một bên. Họ không thể tiếp tục theo sau nữa.
"Mở khăn ra!"
"Mở khăn ra!"
Nhìn thấy cô dâu chú rể Lưu Thanh Dao và Triệu Phong đứng chung với nhau, mọi người dưới đài bắt đầu reo hò.
Đứng gần ngửi được hương thơm ngào ngạt trên người Lưu Thanh Dao khiến trong lòng Triệu Phong xuyến xao, không nhịn được muốn đi vén chiếc khăn đỏ trên đầu cô dâu.
Đây là một khâu có ý nghĩa đặc biệt trọng đại.
Chỉ cần anh ta vén khăn cô dâu thì người phụ nữ này sẽ chính thức là của anh ta.
Anh ta nhận cây trúc nhỏ do bà mối đưa tới, cố kiềm nén tâm tình kích động mà thò qua cái khăn đỏ đó.
Dưới chiếc khăn đỏ, Lưu Thanh Dao khẩn trương cắn môi.
Trước đó cô ta không chịu chùn bước, hiện tại sắp đến thời khắc sống còn thì bỗng e sợ.
Dù sao cô ta cũng chỉ là thiếu nữ.
Cô ta bỗng hơi hối hận, muốn chạy trốn trở về vòng tay của mẹ.
"Chờ một chút." Cô ta run giọng nói: "Hiện tại tôi hối hận còn kịp không?"
Cái gì?
Nụ cười trên mặt Triệu Phong hơi cứng lại. Nhưng cũng may giọng của Lưu Thanh Dao rất nhỏ, hơn nữa là đang nói dưới lớp khăn cô dâu.
Cho nên không ai khác nghe thấy.
Sắp đến bước cuối cùng mà cô ta muốn đổi ý?
Trong mắt Triệu Phong lộ ra một tia âm hiểm, thấp giọng cười nói: "Có thể đổi ý, nhưng tôi sẽ giết hết tất cả người của Bắc Giang. Hiện tại em còn muốn đổi ý không?"
Lưu Thanh Dao bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, mặc dù cách khăn đỏ, nhưng cô ta có thể cảm giác được Triệu Phong, người mà cô ta sắp gả cho là một con sói!
Là một ác ma ăn người không nhả xương!
Cô ta suýt bật khóc, cắn răng nói: "Anh phải bảo đảm không làm hại người của Bắc Giang, nhất là mẹ tôi. Còn phải cam đoan giúp tôi báo thù cho cha!"
Triệu Phong cười nói: "Ngoan, vậy mới đúng chứ. Em yên tâm, về sau Bắc Giang và Vân Xuyên đều là của chúng ta. Anh chỉ cần giơ tay lên là tên Tần Thiên kia sẽ tan thành mây khói."
Lưu Thanh Dao cắn răng, cố kiềm nén sợ hãi trong lòng, chuẩn bị tiếp nhận hiện thực tàn khốc này.
Cây gậy trúc trong tay Triệu Phong nhấc một góc của chiếc khăn đỏ lên, một giây sau sẽ vén khăn lên được.
Thời khắc sắp được nhìn thấy cô dâu đã đến, toàn sảnh đều yên tĩnh.
Mọi người nín thở chờ đợi nhìn thấy vẻ đẹp bậc nhất Bắc Giang.
Đúng lúc này, ở cửa đại sảnh truyền tới một giọng nói hơi bất đắc dĩ: "Cô xác định muốn để hắn vén khăn cô dâu sao?"
Giọng nói này không lớn, lại như một quả bom nổ vang ở hiện trường.
Ai không biết điều mà quấy rối vào lúc này như thế?
Thật là không có mắt mà!
Tất cả mọi người cùng quay đầu nhìn lại.
Khi thấy người ở cửa, bọn họ sôi trào.
Chỉ thấy ở đó có một người đang đứng lẻ loi, trên khuôn mặt thanh tú bao phủ một khí tức trong trẻo lạnh lùng.