Dương Côn cười nói: "Cho tôi mặt mũi."
Vương Hạo không ngờ Dương Côn vậy mà lại ra mặt giúp Tần Thiên, gã do dự một chút rồi nghiến răng nói: "Vậy chặt cái tay vừa đánh em của nó xuống."
Dương Côn nhìn về phía Tần Thiên, nhíu mày nói.
"Ngài Tần, anh thấy thế nào?"
"Cho dù thế nào thì chuyện này anh cũng phải cho đưa ra câu trả lời thuyết phục!"
Tần Thiên thong thả uống rượu, cười lạnh nói: "Tôi nể mặt cậu nên mới tới tham gia tiệc rượu này."
"Là tên họ Vương mắt chó coi thường người khác, mạo phạm đến tôi trước."
"Tôi không giết gã đã là khoan dung ngoài vòng pháp luật rồi."
"Cậu muốn hỏi ý kiến tôi hả? Được thôi, nể mặt cậu, cậu kêu Vương Hạo quỳ xuống xin lỗi tôi rồi cút khỏi đây là được."
"Tôi sẽ xem như chưa có chuyện xảy ra!"
"Cái gì?"
Nghe Tần Thiên nói xong, tất cả mọi người thực sự nghi ngờ lỗ tai của mình có vấn đề.
Bọn họ không ngờ, Tần Thiên lại cẫn dám với phách lối với Dương Côn như vậy.
Ngay cả Dương Côn cũng bị sốc.
Ngay trước mặt nhiều người như vậy, Tần Thiên lại không nể mặt anh ta chút nào, làm anh ta có chút không rút lui được.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Tần Thiên, muốn biết rốt cuộc Tần Thiên lấy đâu ra tự tin và dũng khí như vậy.
Thế nhưng đôi mắt tưởng chừng như lạnh nhạt của Tần Thiên lại sâu thẳm như biển rộng, khiến anh ta không thể nhìn thấu được.
Nhưng anh ta bỗng nhiên có một cảm giác.
Đó chính là, chưa chắc Hắc Sát đã là đối thủ của Tần Thiên.
Dưới tình huống này, một khi Hắc Sát thua, vậy chuyện sẽ càng trở nên khó xử hơn.
Anh ta có việc lớn muốn làm, không thể để loại chuyện nhỏ này làm ảnh hưởng đến kết quả được.
Mà tác dụng của Tần Thiên đối với anh ta còn lớn hơn nhiều so với Vương Hạo.
Không hổ là thái tử gia cầm quyền gia tộc, Dương Côn suy nghĩ rất nhanh, đưa ra quyết định trong khoảng thời gian ngắn.
Anh ta hơi xin lỗi nói: "Hóa ra là Vương Hạo mắt chó coi thường người khác, xúc phạm đến ngài Tần đây."
"Xem ra là tôi đã trách nhầm ngài Tần rồi."
Anh ta lạnh lùng nói: "Ngài Tần là khách quý của tôi, Vương Hạo, cậu lại dám xúc phạm anh ấy."
"Bị đánh cũng là gieo gió gặt bão!"
"Bây giờ còn không mau xin lỗi ngài Tần đi!"
Vẻ mặt Vương Hạo đầy ngơ ngác, khó tin nói: "Anh Côn, anh nói gì cơ?"
"Anh... Anh vậy mà lại nghe Tần Thiên?"
Dương Côn thản nhiên nói: "Xin lỗi, sau đó rời khỏi đây đi."
"Tôi tuyến bố, từ giờ trở đi, nhà họ Vương đã không còn tư cách cạnh tranh hồ Như Ý số một nữa."
"Tôi..." Vương Hạo trừng mắt, sắp nổi giận.
"Cậu muốn làm gì?"
"Lẽ nào còn muốn đánh tôi sao?" Dương Côn nheo mắt lại, trong mắt hiện lên sát ý.
Vương Hạo sợ đến giật mình một cái, phản ứng lại.
Gã ta đỏ mặt nói: "Anh Côn hiểu lầm rồi, sao em dám chứ."
Gã cũng coi như là sáng suốt, đổi chủ đều: "Nếu anh Côn đã nói vậy thì đương nhiên em sẽ nghe theo."
Gã nhìn Tần Thiên nghiến răng nói: "Tần Thiên, hôm nay là tôi đắc tội anh, cũng đã xem thường anh rồi!"
"Cứ chờ đấy!"