Mục lục
Thần Vương Lệnh - Tần Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn dùng gối đè lên mặt Triệu Húc rồi dữ tợn cười to.

"Mẹ, mẹ thấy không? Người đã từng khi dễ chúng ta đã bị con giết rồi. Mẹ chờ đi, rất nhanh con sẽ đưa luôn Triệu Thiên Nhạc đi gặp mẹ. Dưới âm tào địa phủ, mẹ nhất định không được mềm lòng. Phải tra tấn hai cha con lòng muông dạ thú này như năm đó họ tra tấn mẹ đó."

Ngũ quan của anh ta vặn vẹo, vẻ mặt dữ tợn, cười đến mức chảy cả lệ máu, trông cực kỳ khủng bố.

Tài xế kinh hồn bạt vía làm xe suýt mất khống chế. Cả Liêu Kiệt ngồi kế bên tài xế cũng không nhịn được tim đập rộn lên.

Triệu Phong là tên điên!

Hơn nữa còn là tên điên đáng sợ!

Hiện tại hắn ta bỗng cảm thấy may mắn.

May mắn lúc trước hắn ta kịp thời đáp ứng đứng về phe Triệu Phong. Bằng không kết cục của hắn ta đã giống với Thi Duyên Trung rồi.

Rốt cục vào lúc trời tối đội xe đã chạy vào Vân Châu.

Triệu Phong bảo Liêu Kiệt đưa người của Giang Bắc đến khách sạn đã sớm đặt sẵn.

Đồng thời anh ta còn căn dặn Liêu Kiệt dẫn người mượn danh bảo vệ để giám sát chặt chẽ bọn họ.

Ngày mai trước buổi hôn lễ không cho phép người nào của Giang Bắc rời khỏi khách sạn một bước.

Sau đó anh ta lau máu trên người trên mặt Triệu Húc, mang theo Lỗ Tín và Nghiêm Khoan lao thẳng tới một khách sạn sang trọng khác.

Giờ phút này, trong khách sạn đang tiến hành một buổi tiệc long trọng.

Chủ nhân buổi tiệc này là gia tộc quyền thế của Vân Xuyên, gia chủ Triệu gia, Triệu Thiên Nhạc.

Mà khách khứa của buổi tiệc là những ông lớn của các tỉnh phương Nam tới tham gia hôn lễ.

Triệu Thiên Nhạc đặc biệt mặc vào một bộ đường trang đỏ chót, đi cùng quản gia và Triệu Thiên Cơ ra mời rượu.

Mặc dù ngày mai mới là hôn lễ, nhưng đối với những người đến đây thì buổi tiệc tối hôm nay mới là trọng điểm.

Bởi vì đây là thời cơ tốt nhất để chấp nối quan hệ, kết giao bạn bè.

Triệu gia và Bắc Giang liên hôn đã khiến giá trị hai bên tăng mạnh. Những vị khách kia cũng bắt đầu nịnh bợ Triệu gia.

Triệu Thiên Nhạc mặt mày tỏa sáng, bưng ly rượu đi đến cái bàn cuối cùng.

Bàn này chỉ có ba người ngồi, không được ai coi trọng, trông có vẻ rất thầm lặng: Đó là Tần Thiên, Thiết Ngưng Sương và Mã Hồng Đào.

Triệu Thiên Nhạc nhìn Tần Thiên, nụ cười lập tức lạnh xuống mấy phần.

"Con tôi cưới con gái của Bắc Giang Vương, đa tạ Tần tiên sinh đến tham dự. Tôi còn tưởng rằng Tần tiên sinh sẽ không đến chứ."

Tần Thiên bóp vài hạt dưa, cười lạnh và nói: "Triệu gia chủ đưa thiếp mời đến, nhiệt tình không thể chối từ. Hơn nữa tôi cũng vì chính mình thôi. Triệu gia chủ, tôi đến đây rồi, sẵn tiện đưa năm thành phố cho tôi mang đi đi."

Triệu Thiên Nhạc biến sắc, nụ cười lập tức biến mất.

Triệu Thiên Cơ bên cạnh cười lạnh và nói: "Họ Tần, anh thật là tham lam vô độ. Anh thật sự dám lấy năm thành phố này?"

Tần Thiên cười lạnh và nói: "Các người muốn quỵt nợ à? Vậy tôi không ngại nói cho các người biết, trên đời chưa có ai quỵt nợ được Tần Thiên này."

Nghe Tần Thiên nói xong, Triệu Thiên Nhạc lập tức giận dữ.

Ông ta không ngờ hiện giờ Triệu gia như mặt trời ban trưa, người nhiều đều đến nịnh bợ bọn họ mà Tần Thiên vẫn dám nói lời này.

Dựa theo suy nghĩ của ông ta thì nếu Tần Thiên thức thời thì nên nhân cơ hội này hủy bỏ vụ cá cược năm thành phố kia.

Vậy thì Triệu Thiên Nhạc vui vẻ thì không chừng còn tha cho Tần Thiên một mạng.

Trong nhất thời, ông ta cắn răng, nói không ra lời.

Triệu Thiên Cơ cười lạnh và nói: "Lớn lối lắm! Đừng nói là mày mà cả Nam Giang có thể giữ được hay không còn chưa biết được đâu. Họ Tần, tao nghe nói cả Bắc Giang đều coi mày là kẻ thù, hận không thể giết cho mày hả giận!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK