Rốt cục hắn có thể trút được cơn giận nên cũng hơi thoải mái.
Hắn ném đao đi, nói với Triệu Thiên Bằng trên đài: "Triệu đại gia, những người này giao cho Triệu gia các người xử trí."
Triệu Thiên Bằng đã sớm sợ đến nói không ra lời.
Ông há to miệng ngơ ra nửa ngày, sau đó bịch một tiếng quỳ xuống, kích động lớn tiếng nói: "Đa tạ Tần tiên sinh! Ngài thật là đại ân nhân của Triệu gia! Triệu Thiên Bằng này thề với trời, từ giờ trở đi Triệu gia sẽ coi Tần tiên sinh là trên hết!"
Triệu Thiên Cơ và những tộc nhân còn lại của Triệu gia đều quỳ xuống và lớn tiếng nói: "Đa tạ tiên sinh! Từ nay về sau Triệu gia sẽ coi Tần tiên sinh là trên hết!"
Nếu không có Tần Thiên thì Triệu gia thật sự đã bị thằng con hoang Triệu Phong này chiếm lấy rồi.
Có thể nói là Tần Thiên đã ngăn cơn sóng dữ, bình định lập lại trật tự cho Triệu gia.
Những tộc nhân trước đó quy phục Triệu Phong cũng chỉ do bị ép buộc.
Hiện tại sài lang đã đền tội, họ vẫn muốn sống thẳng lưng, đường đường chính chính làm một thành viên của Triệu gia.
Họ bắt đầu hoan hô.
Một biến cố kinh thiên còn chưa bắt đầu thì đã kết thúc.
Kỷ Tinh và người của những gia tộc kia khác nhìn thấy cảnh này đều không phản ứng kịp.
"Họ Tần, mối thù mày nợ Bắc Giang tụi tao phải tính thế nào?"
"Tao thừa nhận mày rất lợi hại, nhưng nợ máu nhất định phải trả bằng máu!"
Sau một hồi yên lặng, rốt cục Dư Thắng và La Kinh cũng bùng nổ.
Họ đỏ mắt đi về hướng Tần Thiên.
Tần Thiên nhịn không được nhíu mày, hắn thật sự không muốn và cũng không thể đánh với người của Bắc Giang.
Thấy thế, Thiết Ngưng Sương và Mã Hồng Đào lập tức đi tới, lần lượt nghênh tiếp Dư Thắng và La Kinh.
"Các người muốn đánh thì chúng tôi hầu!" Họ lạnh lùng nói.
Chỉ sát khí trên người họ thôi đã làm Dư Thắng và La Kinh biết đây là một cửa ải không qua được.
Họ lại đỏ mắt, cắn răng nói không ra lời.
Không ngờ thủ hạ bên người Tần Thiên cũng có thực lực như thế!
Trong lúc giằng co, Triệu Phong bỗng cười ha hả: "Anh Giải, rốt cục anh cũng đến rồi! Giết Tần Thiên! Giết hắn thì thành quả thắng lợi vẫn là của chúng ta!"
Mọi người biến sắc, đều quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy chẳng biết lúc nào ở cổng có một người trung niên vẻ mặt lạnh lẽo đang đứng.
Trong tay hắn ta có cầm một thanh đại đao trông rất nặng nề, rất hung mãnh.
Hắn ta chỉ đứng đó bất động đã toả ra sát khí quỷ thần chớ đến gần!
Kỷ Tinh ngây ra một lúc rồi kích động nói: "Tần Thiên, nhường hắn cho tôi!"
Anh ta nhìn một cái là biết đây là cao thủ, vừa rồi thấy Tần Thiên đại khai sát giới đã làm anh ta đã ngứa ngáy tay chân.
Giải Câu không để ý tới Triệu Phong, cũng không có ý quyết đấu với Kỷ Tinh.
Ánh mắt hắn ta chậm rãi đảo qua, cuối cùng dừng lại trên người Tần Thiên.
Nhìn thấy Tần Thiên, hắn ta nhíu mày lại, trong mắt hiện ra chút kỳ quái, cười như không cười mà nói: "Đại thiếu gia, có người muốn gặp anh, anh dám đi với tôi không?"
Đại thiếu gia?
Nghe thấy xưng hô của Giải Câu đối với Tần Thiên, đám người đều ngơ ra.
Trông có vẻ họ rất quen thuộc?
Triệu Phong ngây ra một lúc rồi kích động nói: "Anh Giải, anh đang nói gì vậy? Họ Tần chạy tới quấy rối, anh mau giết hắn đi! Chúng ta đã nói rõ là anh giành lấy Triệu gia giúp tôi thì tôi phục vụ cho anh!"