Tô Tô còn đang định nói thêm gì nữa, Tần Thiên đã phất tay áo, nói: "Nếu ông chủ Lưu đã nói vậy thì chúng ta cứ làm theo đi."
"Vợ à, em bảo Liễu Thanh đi chuẩn bị tiền đi."
Tô Tô vui mừng nói: "Nếu vậy, thật sự được sao?"
Vận chuyển nhanh Thông Đạt là một miếng bánh thơm ngon. Có bao nhiêu tư bản muốn nhúng tay vào, nhưng đều bị Lưu Xán từ chối cả.
Bây giờ ông ấy lại muốn bán 51% cổ phần, cho Tập đoàn Tô Ngọc kiểm soát cổ phần, đối với Tập đoàn Tô Ngọc mà nói thì đây chắc chắn là một chuyện rất tốt.
Bỏ qua giá trị cá nhân của Thông Đạt, thì sau khi Tập đoàn Tô Ngọc kiểm soát cổ phần rồi, Thông Đạt sẽ có thể thực hiện hợp tác sâu sắc với thương mại điện tử Thiên Cẩu dưới trướng họ.
Có công ty thương mại điện tử riêng, có công ty chuyển phát nhanh riêng, đây chắc chắn là một chuyện tốt đẹp có ý nghĩa chiến lược sâu rộng.
Lưu Xán không kìm được mà nói: "Chủ tịch Tô, nếu cô không đồng ý thì tôi sẽ bán cho Mã Kim Long đó."
Tô Tô hé môi cười nói: "Nếu vậy thì để tôi chiếm của hời này đi."
"Lưu tổng, ông không thể nhượng bộ giá trị cổ phiếu kia được nữa. Nhất định phải tính theo giá trị thị trường cao nhất."
"Ông yên tâm, mặc dù công ty của tôi không lớn, nhưng trong sổ sách vẫn còn một ít tiền bạc."
Lưu Xán cười đáp: Nếu đã vậy, tôi cũng sẽ đớp như sư tử ngoạm luôn. Ha ha."
Nói là đớp như sư tử ngoạm chẳng qua cũng chỉ là một trò đùa thôi. Lưu Xán là người vì sự nghiệp, hoàn toàn không quan tâm chút tiền ít ỏi trước mắt này.
Hơn nữa, nếu không nhờ có Tần Thiên thì công ty của ông ấy đã mất từ lâu rồi.
Chỉ riêng chuyện đó thôi đã đủ khiến ông ấy sẵn lòng đưa miễn phí cho Tần Thiên 51% số cổ phần nắm giữ.
Cuối cùng, sau khi cò kè mặc cả, ông ấy ép Tô Tô phải chấp nhận với cái giá cực thấp.
Có được Tập đoàn Tô Ngọc và cây đại thụ Tần Thiên, cuối cùng Lưu Xán cũng cảm thấy nhẹ cả người.
Sau này ông ấy có thể gác lại những suy nghĩ xao lãng, tập trung triển khai tham vọng kinh doanh của mình rồi.
Nói đến tương lai phát triển của ngành nghề thương mại điện tử cũng như ngành nghề chuyển phát nhanh, mặt mày ông ấy hớn hở, nói mãi không ngừng.
Tô Tô phấn khích gọi điện cho Liễu Thanh ngay tại chỗ.
Liễu Thanh và Lưu Vân Đông vẫn chưa được nghỉ ngơi. Hai người họ tăng ca ở công ty, đang phát sầu vì tìm kiếm công ty vận chuyển hàng hóa khác.
Có thể tưởng tượng được họ đã vui mừng thế nào khi nghe thấy tin tức này.
Biết được Tô Tô có ý định chuyển Tập đoàn Tô Ngọc về đây, Lưu Xán vô cùng phấn khởi, muốn giảng giải một chút về cơ cấu kinh doanh thành phố Cẩm Hồ.
Tần Thiên ngắt lời ông ấy, nói: "Những chuyện này không thể nói xong trong chốc lát được đâu."
"Ông chủ Lưu, hay là ngày mai tôi đến công ty rồi chúng ta trò chuyện cụ thể nhé."
Lưu Xán cười: "Nhìn xem, tôi nói đến nỗi quên cả giờ giấc. Làm phiền hai người nghỉ ngơi rồi."
"Tần tiên sinh, chủ tịch Tô, hai người đi ngủ đi. Tôi đi về trước."
"Mai chúng ta tới công ty trò chuyện tiếp."
Tô Tô còn định ngăn lại, vì cô ấy cũng đang rất hào hứng, muốn nghe qua về tình hình thành phố Cẩm Hồ.
Lưu Xán đã làm việc ở Cẩm Hồ được nhiều năm, những điều mà ông ấy biết chắc chắn rất có giá trị tham khảo.