Mục lục
Thần Vương Lệnh - Tần Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả bảy vị Thái Bảo dẫn dắt ba trăm tên hộ vệ tinh anh dưới tay, leo lên một trăm chiếc xe đằng đằng sát khí kéo lũ lượt đi.

Giống một con rồng uốn lượn bay về hướng chỗ giao nhau giữa hai tỉnh là Vọng Giang Lâu.

Thành phố mà Vọng Giang Lâu toạ lạc cũng có các loại tài nguyên không kém.

Nhưng bởi vì nó kẹt ở giữa hai tỉnh nên bị hai tỉnh cạnh tranh ảnh hưởng, vì thế vẫn luôn phát triển không nổi, thậm chí còn có vẻ cằn cỗi.

Nhưng Vọng Giang Lâu là danh lam thắng cảnh, bình thường rất nhiều người nghe danh mà đến tham quan, nhiều ít gì cũng mang đến cho thành phố nhỏ này một chút sức sống.

Hôm nay bởi vì cùng thu được thư của Triệu gia Vân Xuyên và An gia Nam Giang nên mấy người đứng đầu gia tộc lớn ở bản địa đã sớm dọn trống Vọng Giang Lâu.

Bốn phía đã bị giới nghiêm.

Những lãnh tụ gia tộc bản địa kia đều đứng bên ngoài Vọng Giang Lâu cung kính chờ đợi từ rất sớm.

"Mau nhìn, đến rồi!" Có người thấp giọng hô một tiếng.

Chỉ thấy từ hướng tỉnh Vân Xuyên và tỉnh Nam Giang, hai đoàn xe màu đen gần như cùng xuất hiện, cứ như hai con rồng đen tương tự chậm rãi chạy tới.

Không hổ là đại lão!

Cách xa như vậy mà khí thế xuất hành đã làm những ông chủ bản địa đều cảm thấy lo sợ.

Vẻ mặt của họ liên tục biến đổi.

Bởi vì họ biết từ xưa đến nay mở tiệc rượu thường có mục đích khác.

Hôm nay Triệu gia Vân Xuyên và An gia Nam Giang mở tiệc ở đây thì nhất định sẽ phân ra cao thấp.

Mà kết quả buổi tiệc này cũng quyết định vận mệnh sau này của họ.

Họ chỉ có chút lực ảnh hưởng ở thành nhỏ bản địa này thôi, căn bản không cách nào so được với đại lão như Triệu gia hoặc là An gia.

Cho nên họ nhất định sẽ trở thành chiến lợi phẩm của bên thắng.

Rất nhanh hai đội xe đã chậm rãi tới gần rồi dừng lại, những ông chủ bản địa đáng thương cũng không biết nên đi nghênh đón bên nào.

Bởi vì nghênh đón một bên thì nhất định sẽ đắc tội bên còn lại.

Thế là họ chỉ có thể lúng túng đứng tại chỗ.

Cửa xe mở ra, trong hai đội xe có từng người áo đen dáng người tráng kiện vọt xuống đầu tiên.

Hộ vệ của Triệu gia mặc cùng một kiểu âu phục hàng hiệu, cắt tóc húi cua.

Mà hộ vệ của An gia lại mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, bên hông buộc một dải ruy băng màu đỏ.

Đôi bên đều được huấn luyện rất nghiêm ngặt, nghiêm túc bảo vệ chủ của mình, đồng thời cũng cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương.

Khí thế này làm mấy ông chủ ở đây suýt tiểu ra quần.

Trong đó có một ông lão chân nhũn ra quỳ xuống mặt đất.

Ông ta chỉ có thể quỳ trên đất hô to: "Cung nghênh hai vị gia chủ!"

Mấy ông chủ còn lại cũng vội vàng bắt chước, quỳ xuống đất hô to.

An Quốc xuống xe, vội vàng đi qua đỡ ông lão lên rồi cười nói: "Mau dậy đi mau dậy đi! Chúng tôi gặp mặt ở đây đã làm phiền các người nhiều rồi."

"Đừng đa lễ, cũng đừng sợ. Các người yên tâm, tôi sẽ bồi thường toàn bộ các chi phí và đồ vật hư hại nếu có."

Một bên khác, Triệu Thiên Nhạc không cam lòng yếu thế.

Ông ta dẫn những thành viên trung tâm của Triệu gia mà cười to đi tới dưới sự bảo vệ của bảy Thái Bảo.

"An lão nói đùa, bữa tiệc này là tôi đặt, sao có thể để cụ đây tốn kém chứ?" Ông ta khoát tay với một thủ hạ bên cạnh: "Lấy mười triệu cho những ông chủ này đi, coi như là tiền cơm hôm nay."


"Còn nữa, xem họ có vụ làm ăn gì, nếu nằm trong phạm vi thực lực của chúng ta, chiếu cố được nhất định phải chiếu cố nhiều hơn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK