Tần Thiên để cô gối đầu lên chân mình, tập hợp nội lực vào đầu ngón tay, cẩn thận xoa bóp thái dương cho cô.
Luồng hơi ấm áp rót vào huyệt đạo, Tô Tô nhắm mắt lại, thoải mái thở nhẹ một tiếng.
"Vợ, đỡ hơn chút nào chưa?" Tần Thiên quan tâm hỏi han.
Tô Tô "ừm" một tiếng, nhíu mày khổ não: "Không ngờ rằng Mã Thiên Minh lại là loại người như thế!"
"Haiz, lần này anh đánh hắn ta, xem như là chuyện hợp tác bị mất hẳn luôn rồi."
"Hay là chúng ta mau quay về Long Giang nghĩ cách khác đi thôi."
"Em rất lo, không biết Liễu Thanh và Lưu Vân Đông chống cự được bao lâu nữa."
Tần Thiên đang định nói gì thì tiếng gõ cửa lại vang lên, Thiết Ngưng Sương đi vào.
Nhìn thấy cảnh trước mắt, cô ta không khỏi chớp mắt một cái, vẻ mặt hơi chần chờ.
Tô Tô ngượng ngùng cười nói: "Em Thiết, ngại quá."
"Có chuyện gì, nói đi."
Thiết Ngưng Sương do dự một lúc rồi mới thấp giọng nói: "Bên ngoài có hai người tới, một người tên là Mã Thiên Minh, một người tên là Ôn Văn."
"Nói cái gì mà, bọn họ thay mặt cho Mã Kim Long cậu chủ nhà họ Mã bọn họ đến đưa thiếp mời."
"Mã Kim Long bảo bọn họ nói với anh Thiên, rằng bọn họ có mắt mà không thấy Thái Sơn, đắc tội với anh Thiên. Buổi tối hôm nay bọn họ muốn tổ chức tiệc xin lỗi, mời anh Thiên tới dự."
"Bọn họ thật sự có lòng tốt vậy sao?"
"Chẳng phải đây là bẫy sao?" Tô Tô không kìm được mà ngồi dậy, lo lắng nói.
Tần Thiên cười đáp: "Vợ à, không được để lại ấn tượng."
"Em cũng nói mà, chuyện làm ăn, hòa khí sinh tài lộc. Nói không chừng bọn họ thật sự coi trọng lợi nhuận từ việc hợp tác với chúng ta cho nên mới thật lòng muốn bù đắp sai lầm thì sao."
"Nhưng mà..." Tô Tô vẫn hơi không yên tâm.
"Được rồi." Tần Thiên ngắt lời Tô Tô, rồi nói với Thiết Ngưng Sương: "Cô đi nói với bọn họ, tôi sẽ tới dự đúng giờ."
Thiết Ngưng Sương đang định nói gì đó thì lại thấy Tần Thiên liếc mắt ra hiệu với mình, cô ta đã hiểu, có một vài chuyện không thích hợp để nói trước mặt Tô Tô.
"Được. Bây giờ tôi đi trả lời bọn họ." Cô ta đáp lời rồi quay người nhanh chóng rời đi.
"Em đã muốn biết về cái thương hội Mã Bang này từ lâu nay rồi."
"Sau này chúng ta phát triển ở đây thì không thể tránh khỏi họ được. Chồng, em đi theo anh!"
Tô Tô kích động đứng dậy.
Tần Thiên vội vàng cười nói: "Vợ, em cứ nghỉ cho khỏe đi."
"Yên tâm, có anh ở đây mà. Chắc chắn anh sẽ đàm phán được một kết quả vừa lòng."
"Em quên rồi sao, mạt mũi của chồng em lớn lắm đấy."
Tô Tô gắt một cái: "Lúc nào rồi mà anh còn cố tình nói đùa thế..."
Còn đang định nói gì nữa thì điện thoại của cô lại reo lên, là một dãy số lạ.
Cô ngẩn ra một lúc, sau đó bắt máy, nói: "Alo..."
"Là chủ tịch Tô đúng không? Tôi là Lưu Xán."
"Lưu Xán?" Nghe thấy giọng nói ấy, Tô Tô lập tức phấn khích hơn hẳn: "Ông đang ở đâu vậy?"
"Ông chủ Lưu, rốt cuộc là ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy? Một công ty tốt như thế mà ông nói bán cái là bán luôn sao!"
Trong điện thoại, giọng người đàn ông có chút cay đắng: "Tôi đang ở Cẩm Hồ. Là Lưu Vân Đông cho tôi số điện thoại của cô. Cậu ấy nói cho tôi biết là cô đã tới Cẩm Hồ."
"Chủ tịch Tô, tôi gọi điện là vì muốn nói một câu xin lỗi."
"Rất xin lỗi, vì chuyện của tôi mà khiến cho cô và doanh nghiệp của cô gặp thiệt hại."
"Tôi thật lòng xin lỗi."