Thân hình này cũng không cao lớn gì, dường như một trận gió thổi qua là rơi xuống, thế nhưng nó lại đem đến cho người ta cảm giác sừng sững tựa núi.
Cứ như một cây tùng già sống nghìn năm trên vách đá tại bờ vực.
“Không ngờ cậu dám tới.” Hắn ta cười khẩy nói một câu, quay sang lạnh lùng nhìn Tần Thiên.
Còn ai khác ngoài Ôn Văn từng nói ngay tại bữa tiệc rằng được nhờ vả đến giết một người.
Hiển nhiên, người hắn ta muốn giết chính là Tần Thiên.
"Mã Thiên Minh cử anh tới sao?" Tần Thiên khẽ nhướng chân mày.
Ôn Văn trầm ngâm một lát, đáp: "Mã Thiên Minh chẳng qua chỉ là đồ vô tích sự ở nhà họ Mã, chưa đủ tư cách sai sử tôi.”
“Có điều hiện nay cậu chủ của chúng tôi đang cần dùng đến Mã Thiên Minh nên bán cho cậu ta một ơn nợ.”
“Tôi nể mặt thiếu gia mới đến giết cậu.”
Hắn ta nhìn Tần Thiên chăm chú, nhíu mày nói: “Cậu đã mắc phải một sai lầm, đó là gây sự với người nhà họ Mã.”
Tần Thiên cười lạnh lùng, nói: "Vậy sao?"
"Ở trong mắt tôi, trên đời này chỉ có người nên bị đánh và người không nên bị đánh."
"Lúc đánh người, tôi chưa từng hỏi đối phương con cái nhà ai.”
“Nhà họ Mã các người trong mắt tôi còn chẳng bằng quả rắm.”
“Cậu nói gì cơ?” Ôn Văn vốn còn định cho Tần Thiên một cơ hội xin tha, nghe đến đó thì bỗng biến sắc.
"Xem ra tôi không thể không ra tay rồi."
Tần Thiên “hừ” một tiếng, nói: "Tôi tới gặp anh cũng chẳng phải để cho anh thể diện, mà vì không muốn có con rệp nào làm ảnh hưởng tâm trạng của bà xã tôi.”
“Bây giờ anh vẫn còn một cơ hội chạy trốn, cút về thành phố Cẩm Hồ, nói cho cậu chủ gì đấy của anh rằng tôi là Tần Thiên, không phải người gã gây sự được.”
"Nếu không thì..."
Ôn Văn đang trong cơn giận dữ, nghiến răng nói: "Nếu không thì thế nào?"
Tần Thiên cười khẩy: "Tôi sẽ không giết anh, nhưng sẽ đánh anh tàn tật, để cậu chủ nhà anh đích thân nhìn xem hậu quả của việc khiêu khích Tần Thiên tôi đây là gì.”
“Chớ dông dài, tôi cho anh cơ hội đánh trước.”
“Giải quyết anh xong, tôi còn phải đi lấy đồ ăn khuya cho bà xã tôi.”
“Đừng ép tôi ra tay trước, bởi anh sẽ chẳng có cả cơ hội đánh trả.”
“Mày... đúng là ngông cuồng!” Ôn Văn tức đến tái mặt, rú to với gương mặt xanh lét.
Thằng này là ai?
Dẫu trong rừng cao thủ nhà họ Mã, hắn ta cũng là thành phần xuất sắc. Bằng không hắn ta sẽ không được cắt cử là bảo vệ riêng cho người nối nghiệp tương lai của nhà họ Mã.
Phóng mắt nhìn khắp phía Nam, không biết bao nhiêu cao thủ đã bỏ mạng dưới tay hắn ta.
Lần này, đi ngàn dặm xa xôi tới xử lý Tần Thiên, vốn hắn ta không muốn, tuy nhiên chủ đã có lệnh rồi, hắn ta cũng không tiện khước từ.
Vốn còn mong Tần Thiên sẽ xin tha, biết đâu hắn ta sẽ mở một đường lui.
Hoàn toàn không ngờ rằng Tần Thiên thế mà lại ngông cuồng tới cỡ này.
Dưới cơn thịnh nộ, hắn ta hét lên một tiếng, rút hai thanh đao cong ra từ bên hông rồi khua khoắng, hai luồng sáng lóe lên tựa trăng tròn, lao tới chỗ Tần Thiên.
m thanh lưỡi đao tẽ nhỏ không khí thậm chí bao phủ cả tiếng gió vù vù tại tầng thượng.
“Đao không tệ.” Tần Thiên cười lạnh lùng một tiếng, né tránh giữa những ánh đao, lẩm bẩm.
“Một đòn, hai đòn, ba đòn…”
Sau ba chiêu, hắn bất thình lình hét lớn một tiếng, đột ngột ra tay, vồ thẳng vào tay trái Ôn Văn với tốc độ không thể hình dung nổi.