Mục lục
Thần Vương Lệnh - Tần Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Văn phát hiện ra điểm không đúng lập tức kinh hãi kêu lên một tiếng, còn chưa kịp phản ứng thì bàn tay nhẹ bẫng, loan đao trong tay đã bay về phía Tần Thiên.

Dưới tình thế cấp bách, hắn ta theo bản năng dùng dùng thanh đao trên tay phải chém Tần Thiên.

Đáng tiếc mặc dù tốc độ của hắn ta nhanh nhưng vẫn còn quá chậm so với Tần Thiên.

Ánh đao lóe lên, màu máu hiện ra.

Ôn Văn kêu thảm một tiếng, toàn bộ cánh tay phải đã lìa khỏi cơ thể.

"Keng" một tiếng, thanh đao thép trong tay rơi xuống đất, rơi theo đó còn có cả cánh tay phải của hắn ta.

Cơn đau dữ dội ập đến khiến hắn ta kêu thảm một tiếng, dùng tay trái che chỗ cụt tay lại rồi ngã xuống đất.

Tần Thiên tùy ý ném thanh đao trong tay xuống đất, cười lạnh nói: "Quay về nói cho chủ nhân của mày biết, đây chính là kết cục của việc khiêu khích Tần Thiên tao."

"Không lâu nữa tao sẽ đến thành phố Cẩm Hồ tỉnh Ngũ Hồ của các người, mong là gã ta biết phải làm như thế nào."

Nói xong hắn không thèm liếc Ôn Văn nấy một cái mà xoay người rời đi.

Ôn Văn sợ hãi không thôi!

Nhìn bóng dáng rời đi của Tần Thiên, hắn ta như đang nhìn một hồn ma trong đêm tối.

Cho đến tận bây giờ hắn ta vẫn không hiểu rốt cuộc là tại sao Tần Thiên lại làm được. Tại sao hắn lại bất chợt dùng chính đao của mình chém đứt một cánh tay của mình.

Quá nhanh!

Quá quỷ dị!

Trong mắt hắn ta lộ ra vẻ sợ hãi tột cùng.

Có điều hận thù đã làm mờ mắt hắn ta.

Hắn ta cắn răng, giọng nói tràn đầy nỗi hận từ tận trong xương tủy phát ra.

"Tên họ Tần, chờ đến khi mày bước vào Cẩm Hồ, chắc chắn sẽ là ngày chết của mày!"

"Sức mạnh của nhà họ Mã và thương hội Mã Bang nằm ngoài sức tưởng tượng của mày!"

Sau khi nói xong, hắn tay che phần cụt tay rồi hoảng hốt rời đi.

Tần Thiên đến nhà hàng của khách sạn chọn mấy món đồ ăn nhẹ rồi trở về phòng. Tô Tô vừa tắm xong, đang mặc đồ ngủ nằm trên giường.

Nhìn thấy đồ ăn trong tay của Tần Thiên, cô nuốt nước miếng một cái, rõ ràng là rất thèm.

Có điều cô vẫn quật cường bĩu môi nói: "Anh tự anh đi, em sợ ăn mấy món ngọt này sẽ béo phì mất."

Tân Thiên vội vàng nói: "Vợ yêu à, em quá gầy rồi, phải mập lên một chút mới tốt."

"Còn chưa kể, thể chất của em là kiểu ăn hoài không mập. Nào, ngoan, nếm thử đi."

Nói rồi hắn cầm một miếng bánh đậu ngọt tới bên miệng của Tô Tô.

Cô do dự một chút, cuối cùng vẫn là khát vọng chiến thắng lý trí. Vừa mới bắt đầu, cô cẩn thận cắn một miếng nhỏ.

"Ừm, thực sự rất ngon ý."

Nói xong cô không nhịn được mà ăn hết một miếng này, ăn rồi còn chưa thấy đủ mà lại tự mình vươn tay lấy thêm một miếng nữa.

"Thích ăn thì ăn nhiều một chút."

"Đừng tự làm khổ mình."

Tô Tô vội vàng đẩy Tần Thiên ra, nói: "Đừng có tới đây nữa!"

"Cái đồ xấu xa nhà anh, em béo lên thật thì phải làm sao? Mau mang đi đi!"

Tần Thiên cười ha ha, đột nhiên cũng cảm thấy thèm, người bình thường không ăn đồ ngọt như anh nay cũng ăn thử mấy miếng.

Sau rồi hai người mới ôm nhau đi ngủ.

Sau một thời gian dài xa cách như vậy, thật sự rất nhớ nhà. Ngày hôm sau trời vừa sáng, Tần Thiên thu dọn một chút rồi lập tức quay về Long Giang cùng với Tô Tô.


Chuyến đi này có thể nói là đã thu hoạch được kha khá thứ. Không chỉ bắt được Cân Xuyên mà đồng thời còn củng cố thêm được hai thân phận công việc khác nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK