Ngay vào thời khắc mấu chốt, cánh cửa văn phòng bị đá văng từ bên ngoài.
Tần Thiên xuất hiện ở cửa. Nhìn thấy cảnh trước mắt, đôi mắt hắn lập tức đỏ lên.
Mã Thiên Minh vốn còn đang mở cờ trong bụng bỗng dưng thấy Tần Thiên thì nụ cười cũng cứng đờ lại.
"Chết đi!"
Tần Thiên giận dữ gào lên một tiếng rồi lao tới. Đá một phát đạp bay Mã Thiên Minh ra, rồi ôm chặt lấy Tô Tô.
"Vợ, em sao rồi?"
"Em không sao chứ?"
Vừa nãy lúc hắn đi lên thì bị thư ký ở bên ngoài cản lại. Nói nếu không có thông báo hay hẹn trước thì không được gặp Mã tổng.
Mã tổng sao? Tần Thiên ngẩn ra một lúc rồi vội vàng truy hỏi tên của chủ sở hữu mới là gì.
Lúc biết được là Mã Thiên Minh, hắn đã nhận ra ngay rằng đây là một cái bẫy.
Cho nên hắn xông vào không chút do dự.
Nhìn tình hình hiện tại, thì chỉ cần lúc nãy hắn chậm một giây thôi là Tô Tô đã rơi vào trong tay Mã Thiên Minh rồi.
Mặt Tô Tô đỏ bừng như là uống say, cô cảm thấy trời đất đang quay cuồng.
Cô nắm chặt lấy cánh tay Tần Thiên, nỉ non: "Trong rượu có thuốc, em đau đầu quá, chạy mau đi..."
Tần Thiên nuốt ngụm nước bọt, nhìn thấy ly rượu đỏ ở trên chiếc bàn bên cạnh, ánh mắt hắn hiện lên hai ngọn lửa giận dữ như từ địa ngục.
Hắn tức giận nhìn về phía Mã Thiên Minh.
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Mã Thiên Minh bị đạp một phát, cảm thấy ruột mình như đứt ra.
Giờ phút này, thấy ánh mắt như thú dữ của Tần Thiên, hắn ta run lẩy bẩy như rơi xuống hầm băng.
Chỉ là, khi bình tĩnh lại, hắn ta lập tức gào to lên như heo bị chọc tiết.
"Thằng Tần kia, con mẹ mày dám động vào tao!"
"Hôm nay mày chết chắc!"
"Các người còn đứng đờ ra đó làm gì? Mau tóm lấy nó đi!"
"Đây chính là tên Tần Thiên mà anh Long muốn bắt đó!"
Hai vệ sĩ cũng phản ứng lại, bọn họ cười gằn: "Nhóc con, thì ra mày chính là đứa đắc tội với ngài Long của bọn tao."
"Ngoan ngoãn đi theo bọn tao, đi xin lỗi ngài Long đi."
"Đây là cơ hội sống sót duy nhất của mày đấy."
"Nếu không, bọn tao cho mày chết tươi tại chỗ!"
Bọn họ lôi vũ khí sắc bén ra, kẻ bên trái kẻ bên phải cùng dồn về phía Tần Thiên.
Mã Thiên Minh cũng hung dữ hét to: "Thằng Tần, đây là Cẩm Hồ, không phải Long Giang!"
"Muốn giữ mạng thì mau quỳ xuống đầu hàng đi!"
"Nếu không thì không chỉ có mày chết, mà cả vợ mày cũng không có kết cục tốt đẹp đâu!"
"Giết chết bọn mày rồi thì toàn bộ Tập đoàn Tô Ngọc sẽ là của bọn tao!"
"Kể từ giờ trở đi, tao, ăn chắc nhà họ Mã bọn mày!" Tần Thiên nghiến răng nói một câu, rồi ôm lấy Tô Tô, hắn chẳng những không bỏ chạy mà còn lao về phía hai tên vệ sĩ.
Hai tên vệ sĩ kinh hãi không thôi. Bọn họ không ngờ rằng Tần Thiên lại liều mạng như thế.
Trong tiếng gào rống giận dữ, cả hai bọn họ ra tay cùng lúc, hai con dao găm sắc bén đâm về phía Tần Thiên.
Quả không hổ là cao thủ được nhà họ Mã thuê. Dao găm cắt đứt không khí, mang theo tiếng gió dồn dập, lực sát thương khủng khiếp.
Tần Thiên còn chẳng thèm nhìn, hắn nhấc chân đá một phát.
Hắn đá quá nhanh, gần như là tạo ra cả dư ảnh, cú sau liền cú trước. Hai tiếng "bôm bốp" vang lên, lần lượt đá vào bụng hai thằng nhóc kia.