Hai thằng nhóc kia hét lên thảm thiết rồi bay lên.
Chỉ là bọn họ không được may mắn như Mã Thiên Minh.
Lúc nãy Mã Thiên Minh bị va vào tường, còn bọn họ thì đập vỡ cửa sổ luôn, rơi thẳng xuống cái hồ nước bên ngoài.
Đây là một tòa nhà mười tám tầng đó!
Mã Thiên Minh hét lên rồi lao ra cửa sổ. Thấy hai tên vệ sĩ vẽ nên một vòng cung duyên dáng trên trời như hai bịch rác, rồi rơi phịch xuống nước.
Một lát sau, hắn ta mới từ từ ngẩng đầu lên.
Hắn ta nhìn Tần Thiên mà không thể tưởng tượng nổi, nói: "Mày giết bọn họ rồi?"
"Tần, mày có biết bọn họ có thân phận thế nào không?"
"Bọn họ đều là những tay võ được nhà họ Mã thuê với mức lương rất cao!"
Giọng nói của Tần Thiên lạnh lùng: "Bây giờ tao sẽ không giết mày."
"Quay về nói với thằng chủ của mày, bảo nó đi xin lỗi tao."
"Tốt nhất là cho tao một câu trả lời thỏa đáng."
"Nếu không, tao giết cả nhà họ Mã chúng mày!"
Nói xong, hắn ôm Tô Tô, vẻ mặt lạnh lùng, sải bước đi ra ngoài.
Hắn thật sự có hơi lo lắng cho tình trạng của Tô Tô. Nhìn triệu chứng thì có vẻ như Tô Tô trúng loại thuốc mê mà trên Internet nói, nên bị hôn mê rồi.
Nhưng mà hắn vẫn lo lắng.
Lỡ đâu có chuyện gì xảy ra thì sao? Cho nên hắn nhất định phải mau chóng quay về khách sạn, kiểm tra cẩn thận cho Tô Tô mới được.
Từ lúc hắn đi vào cho đến khi rời đi cũng chỉ vỏn vẹn hai phút đồng hồ.
Cái bẫy vốn dĩ đã được chuẩn bị kỹ càng để sỉ nhục Tần Thiên một trận, không ngờ lại bị Tần Thiên phá nhanh như thế.
Hai tay võ kia còn chẳng kịp đánh phát rắm mà đã chết luôn rồi.
Khi Mã Thiên Minh bình tĩnh lại, hắn ta hét khản cả giọng như thể phát điên, rồi xông ra ngoài.
Trong khách sạn Kim Long, một sản nghiệp của nhà họ Thiết ở thành phố Cẩm Hồ.
Ở thành phố Cẩm Hồ, các gia tộc quyền thế mọc lên như nấm, một xí nghiệp đến từ một tỉnh nhỏ loại hai như nhà họ Thiết rất khó có thể vươn lên. Thiết Lâm Phong và người nhà họ Thiết cũng biết, cho nên bọn họ rất khiêm tốn.
Cho dù là xét về khía cạnh trang trí hay là kiểu mẫu thì khách sạn này đều đạt tiêu chuẩn năm sao.
Nhưng mà nhà họ Thiết chỉ đặt bốn sao, vì họ không muốn khoe khoang.
Cho dù vậy cũng thường xuyên bị các gia tộc quyền thế ở địa phương bài xích, việc kinh doanh có hơi khó khăn.
Thậm chí Thiết Lâm Phong đã bắt đầu bàn bạc với gia tộc, ông ấy muốn bán khách sạn này đi, rút khỏi thị trường Cẩm Hồ.
Việc làm ăn không tốt khiến cho khách sạn rất to lớn này trở nên vô cùng yên ắng. Thậm chí còn có vẻ hơi đìu hiu.
Mà thế thì lại hợp với khẩu vị của Tần Thiên và tiểu đội Thiên Phạt. Cô cả Thiết Ngưng Sương này thẳng tay bao trọn nguyên một tầng trên cùng.
Tần Thiên bế Tô Tô lao vào căn phòng xa hoa nhất cả khách sạn này đã được chuẩn bị trước cho hắn và Tô Tô.
Cũng may mà sau khi kiểm tra xong thì phát hiện Tô Tô chỉ tạm thời hôn mê, cuối cùng Tần Thiên cũng thở phào một hơi.
Chỉ là, nghĩ đến Mã Thiên Minh ỷ vào thế lực của nhà họ Mã mà dám cả gan như thế, trong ánh mắt của hắn hiện lên vẻ sát ý.
"Anh Thiên, rốt cuộc là có nhiệm vụ gì thế? Bây giờ nói được chưa?"
Thiết Ngưng Sương nghiêm túc hỏi. Các thành viên còn lại cũng có vẻ đã hơi mất kiên nhẫn.
Tần Thiên cười gằn: "Không vội."
"Mọi người đi nghỉ trước đi, chờ mệnh lệnh của tôi."
"Nếu không có gì bất ngờ thì chắc là tối nay sẽ có việc để làm đó!"
Nghe thấy vậy, các thành viên Thiên Phạt mới hưng phấn rời đi.