Nhiếp Thanh Long quơ dao lên giết chết một tên, cắn răng nói: "Vĩnh viễn không bỏ cuộc là tín ngưỡng của chúng ta!"
"Nhị Cẩu, đi!"
Hai người liều mạng mở ra một con đường máu, mau chóng phóng về phía trước.
Mười mấy tên sát thủ phía sau đuổi theo không dứt.
Độc sư đứng ở trên cao lạnh lùng chăm chú nhìn tất cả, tựa như một con chim ưng đang nhìn theo con mồi của mình.
Dường như mọi chuyện đã sớm được hắn ta tính toán kỹ càng, thế nên cũng không nóng vội.
Quả nhiên, dưới sự hoảng hốt Nhiếp Thanh Long và Trần Nhị Cẩu đã chạy bừa vào một sơn cốc.
Mười mấy tên sát thủ lập tức bao vây sơn cốc lại. Mắt thấy con mồi đang ở trước mặt, dễ dàng bắt được trong tầm tay, bọn họ rất sợ chậm một bước thì sẽ không thể giành được một phần miếng bánh thơm ngon nào.
Bọn họ đỏ mắt muốn lao đến
"Chờ chút đã."
Độc sư cười lạnh một tiếng, từ tốn nói: "Hai người này đã là cá trong chậu rồi, không cần nóng vội."
"Các người có hứng thú săn một con mồi lớn hơn không?"
Con mồi lớn hơn? Mọi người khó hiểu.
Một người mắt xanh trong đó thấp giọng nói: "Con mồi lớn hơn thì có tiền công lớn hơn sao?"
Độc sư gật đầu đáp: "Đương nhiên."
"Hai tên này, trị giá một tỉ. Con mồi lớn hơn kia, trị giá mười tỉ."
"Có điều tôi cần các người phải bắt tay hợp tác. Chờ sau khi giết chết hắn ta thì chia đều tiền thưởng."
"Tại sao?" Huyết Xà không phục.
Độc sư lạnh lùng nói: "Bởi vì, nếu như tách ra thì toàn bộ các người đều phải chết!"
Bọn họ nhiều người như vậy, nếu không phải trong lúc đánh nhau có xảy ra hiềm khích thì sẽ không thể dễ dàng để cho Trần Nhị Cẩu và Nhiếp Thanh Long trốn đi được.
"Được."
"Chỉ cần người kia thực sự có giá trị lớn như vậy thì chúng tôi cũng không ngại hợp lực."
Độc sư hài lòng gật đầu: "Hắn đã tới rồi, nhưng hình như bị lạc đường."
"Bây giờ tất cả nghe lệnh của tôi, các người bí mật nấp ở xung quanh. Chờ sau khi hắn tiến vào trong sơn cốc thì bao vây hắn lại."
Sau khi nói xong, hắn ta móc ra một chiếc kính vạn hoa, sau khi đốt xong thì bắn một quả pháo bay thẳng lên trời. Nó nổ tung giữa không trung, bắn ra những trùm pháo hoa đầy màu sắc, soi sáng cả bầu trời đêm rực rỡ.
Kính vạn hoa!
Nhìn thấy tín hiệu này, trong lòng Tần Thiên chấn động mạnh.
Lúc này, hắn đang ở một khoảng cách một nghìn mét. Vì gió tuyết quá lớn nên hắn còn đang lo lắng không biết nên đi đường nào.
Đột nhiên nhìn thấy một ánh sáng rực rỡ, trong lòng hắn kích động biết nhường nào.
Hắn hiểu rõ, đây không phải kính vạn hoa bình thường, mà là tín hiệu cầu cứu.
Chắc chắn Trần Nhị Cẩu và Nhiếp Thanh Long đang gặp nguy hiểm.
Hắn thét lên một tiếng thật dài, rồi nhảy lên một cái, chạy như bay về phía mà kính vạn hoa bay lên.
Những nơi hắn đi qua, có rất nhiều những vách băng tuyết đã đổ sụp vì hắn chạy qua. Chỉ cần tốc độ của Tần Thiên hơi chậm lại một chút là hắn cũng sẽ rơi xuống với băng tuyết luôn.
Vì những lớp băng tuyết này hoàn toàn không chống chịu nổi trọng lượng của một người.
Tần Thiên không hề quan tâm.
Bởi vì hắn hiểu rõ, chỉ cần hắn đủ nhanh thì lớp băng tuyết sụp đổ sẽ không thể đuổi kịp bước chân hắn.
Gần như hắn chỉ nhón chân nhẹ một cái đã nhảy vọt qua.
...