Mục lục
Thần Vương Lệnh - Tần Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mày nói cái gì?" Tân Cường tức đến cười ha ha: “Thằng nhãi, mày muốn đuổi việc tao sao? Mày có biết tao là phó hội trưởng của nơi này không, mày là cái thá gì?"

Lý Nhị và đám bảo vệ đều nở nụ cười, họ cảm thấy Tần Thiên này thật quá khôi hài.

Đây là nằm mơ giữa ban ngày sao?

Lý Nhị cười lạnh và nói: "Thằng ẻo lả, mày ngang ngược ở chỗ của mình quen rồi nên không biết trời đất bên ngoài lớn bao nhiêu đúng không? Mày biết cái gì gọi là ông lớn không?"

"Tân phó hội trưởng chỉ cần nói một câu thôi thì toàn bộ giới thương nghiệp Vân Xuyên phải rung động ba cái đó! Không muốn chết thì mau quỳ xuống xin tha!"

Tần Thiên cười lạnh và nói: "Tao không biết cái gì là ông lớn cả. Nhưng tao chỉ cần gọi cho một người thì lập tức có thể đá Tân phó hội trưởng của tụi mày đi."

Nói xong, hắn lấy điện thoại ra bấm một số điện thoại.

"Tam gia, tôi đang ở thương hội của các người."

Hắn chỉ nói một câu, không đợi đối phương đáp lại đã trực tiếp cúp máy.

Tam gia?

Bọn người Tân Cường ngây ra một lúc, sau đó lại cười ha ha.

"Thằng nhãi, mày có gọi cho Diêm Vương gia cũng không có tác dụng gì!"

"Tao cũng cảm thấy hứng thú lắm, để mày hết hi vọng, tao sẽ ngồi chờ Tam gia của mày đến!"

"Nếu như Tam gia của mày chẳng làm nên tích sự gì thì hôm nay tao đánh gãy chân mày rồi giữ vợ mày lại!"

Đám bảo vệ tay cầm gậy nhìn hắn như đồ đần, còn chặn trước người Tần Thiên đề phòng hắn chạy trốn.

"Mau, đến thương hội! Tần tiên sinh đến rồi!"

Ở Triệu Gia, Triệu Thiên Cơ nghe điện thoại xong thì vừa mừng vừa sợ, đồng thời có chút bất an.

Bởi vì ông ta bỗng nhớ đến trước đó khi Triệu Húc còn sống, vì làm Tần Thiên ghê tởm mà hắn ta đã hạ lệnh cho thương hội, không cho phép tập đoàn Tô Ngọc tới làm ăn.

Triệu Gia xảy ra biến đổi lớn, ông ta và anh cả Triệu Thiên Bằng vội vàng ổn định cục diện nên đã quên mất chuyện này.

Tần Thiên nhất định đã gặp phiền toái gì ở thương hội.

Nghĩ đến giọng điệu không được vui của Tần Thiên trong điện thoại, ông ta càng nghĩ càng sợ hãi.

Ông ta lên xe rồi chạy đi nhanh như chớp, vọt vào thương hội.

Không đến mười phút, ông ta đã đầu đầy mồ hôi xông lên trên lầu.

"Tam gia, sao ngài lại tới đây?" Nhìn thấy hắn, Tân Cường giật nảy mình, vội vàng đứng lên hất Lý Nhị đang ngồi trên đùi xuống đất.

"Tam gia!" Đám bảo vệ kia sợ hãi cúi đầu chào hỏi.

Ở thương hội, thậm chí toàn bộ tỉnh Vân Xuyên, có thể nói Triệu Thiên Cơ chính là vua. Mà bọn họ chỉ là tiểu lâu la mà thôi.

Bình thường muốn gặp Triệu Thiên Cơ cũng không có cơ hội.

Triệu Thiên Cơ thở ra một hơi, nhìn thấy cục diện trước mắt và Tần Thiên đang ngồi trên ghế sa lon cười lạnh không nói gì, ông ta lập tức hiểu ra tình hình, nhịn không được sợ xanh mặt và áy náy.

Ông ta cắn răng đi về hướng Tần Thiên.

Tân Cường vội vàng nói: "Bẩm báo Tam gia, hai kẻ quấy rối này đến từ Long Giang. Không ngờ lại làm kinh động đến ngài! Giết gà sao cần dùng đến đao mổ trâu, ngài cứ ngồi nghỉ ngơi đi, giao cho tôi!"

Nói xong, ông ta chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng mà quay đầu nhào về hướng Tần Thiên.

Đối mặt với Tân Cường nóng lòng biểu hiện, Tần Thiên bỗng cười lạnh: "Mày còn muốn khiêu khích tao?"

Ánh mắt kia giống như đang nhìn một thằng đần.

Tân Cường ngây ra một lúc, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Tam gia không phải là "Tam gia" mà Tần Thiên nói đến đó chứ?


Một suy nghĩ ma xui quỷ khiến hiện ra đầu óc ông ta, ông ta run mạnh lên một cái, lập tức mặt xám như tro.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK