Triệu Phong bình tĩnh nói: "Con biết trong núi rừng thành Bắc có một vị cao nhân."
"Trước kia con bị gia tộc bài xích nên nhàm chán đến ngoài thành giải sầu, ngẫu nhiên gặp phải ông ấy. Thực không dám giấu giếm, tất cả mưu kế của con đều do vị cao nhân kia truyền thụ cho. Ông ấy là thế ngoại cao nhân chân chính."
"Ban đầu ông ấy khuyên con không thể tiết lộ thân phận của mình. Nhưng hiện tại vì sự tồn vong của Triệu gia, con không thể không nói."
"Con cảm thấy nếu cha chịu đích thân đi một chuyến xin vị cao nhân kia ra mặt thì tất cả khó khăn đều sẽ được giải quyết dễ dàng. Tần Thiên cũng sẽ bị tiêu diệt dưới tay cao nhân kia trong nháy mắt."
"Mày nói thật? Sao tao chưa từng nghe nói thành Bắc có cao nhân này?" Triệu Thiên Nhạc nghi hoặc khó hiểu.
Triệu Phong kiên trì nói: "Có phải là thật không thì cha đi là biết."
Triệu Thiên Nhạc dao tâm, trước kia ông ta chưa hề nhìn tới thằng con riêng này.
Nhưng không thể không nói gần đây biểu hiện của Triệu Phong thật sự không tầm thường. Nói là phía sau có cao nhân chỉ điểm cũng giải thích được.
"Gia chủ, đêm đã khuya. Theo tôi thấy thì vẫn nên thận trọng. Hay là tôi dẫn người đi mời vị cao nhân kia đi theo, hoặc là ngày mai ngài lại đi." Lý Chí Kiên thấp giọng nói.
Triệu Phong lập tức nói: "Không thể! Ngày mai đi thì nhất định không kịp nữa."
"Hơn nữa đó là thế ngoại cao nhân, trừ phi gia chủ đích thân đi. Nếu không ông ấy sẽ cảm thấy bị mạo phạm. Nếu ông ấy nóng giận rời đi, muốn tìm tới ông ấy là mò kim đáy biển."
Triệu Thiên Nhạc do dự một chút rồi cũng hạ quyết tâm.
"Được! Đây là lần cuối cùng tao tin mày. Thằng nhãi Triệu Phong, nếu để tao phát hiện mày lừa dối tao thì buổi tối hôm nay mày xuống âm tào địa phủ với anh mày đi!"
"Đi!"
Để đảm bảo an toàn, ông ta dẫn hết cả Bát Thái Bảo còn lại lên đường.
Có Bát Thái Bảo bảo vệ, chắc hẳn sẽ không có bất trắc gì xảy ra cả.
Đại Thái Bảo Thi Duyên Trung bị Triệu Phong liên hợp với Lỗ Tín và Nghiêm Khoan hãm hại, cuối cùng trong lúc chạy trốn đã bị Tây Bắc Cuồng Đao Giải Câu đâm một đao mất mạng.
Lục Thái Bảo Khổng Long bị Vô Thường Quỷ quăng bể đầu chết tươi ở bãi đá Vọng Giang Lâu.
Lại bỏ đi ba anh em Viên thị thì bây giờ còn lại Bát Thái Bảo theo thứ tự là: Nhị Thái Bảo Liêu Kiệt, Tam Thái Bảo Lỗ Tín, Tứ Thái Bảo Giang Hạc, Ngũ Thái Bảo Lý Chí Kiên, Thất Thái Bảo Mã Thông, Bát Thái Bảo Phí Viêm, Cửu Thái Bảo Nghiêm Khoan, Thập Thái Bảo Quyền Khôn.
Mặc dù có chút tổn thất, nhưng lấy năng lực của tám Thái Bảo này thì Triệu gia Vân Xuyên vẫn là thế lực không ai dám khiêu khích.
Ba chiếc xe rời khỏi Triệu gia rồi lao vút về hướng thành Bắc.
Ngoài thành, trong một vùng tăm tối.
Núi rừng tối đen như một con mãnh thú đáng sợ ăn thịt người.
"Ở ngay trong này. Cha, con đi dẫn đường!" Thấy Triệu Thiên Nhạc do dự, Triệu Phong xung phong nhận việc dẫn đường ở phía trước.
Triệu Thiên Nhạc cắn răng, đi theo dưới sự bảo vệ của tám Thái Bảo.
Đi một đoạn đường thì chỉ thấy cỏ hoang um tùm, nơi xa chim muông xao động, căn bản không giống nơi có người ở.
"Gia chủ, không thể đi nữa!" Lý Chí Kiên ngừng lại rồi lạnh lùng nói: "Phong thiếu gia, có thể cậu nhớ lầm chỗ rồi không? Hay là vị cao nhân kia đã sớm không ở đây. Nơi này căn bản không giống chỗ có người ở!"
Mã Thông và Giang Hạc cũng lập tức cảnh giới.
Giờ phút này, Triệu Phong đang đứng trên một sườn núi cách đó không xa phía trước.
Anh ta không nói lời nào mà lẳng lặng nhìn đám người phía dưới.
Triệu Thiên Nhạc hơi run rẩy, tức giận: "Thằng nghịch Tử mày dám lừa ông đây! Lát nữa tao cho mày đẹp mặt! Đi, về nhà!"
Ông ta vừa quay người thì Triệu Phong trên sườn núi đã lớn tiếng nói: "Bà ấy đang ở đây! Triệu Thiên Nhạc, ông đến xem đi!"
Nói xong, không biết tay anh ta ấn ở đâu mà cây cối chung quanh dốc núi bỗng cùng sáng lên ánh đèn.
Ánh đèn sáng ngời soi sáng mảnh trời đất này trong núi rừng đen tối.
Nhìn thấy chỗ Triệu Phong đang đứng, đám người kinh hô.