Lúc này đây, hai người đã xuống tới độ cao ba nghìn mét so với mực nước biển, cuối cùng đã tìm thấy hai chiếc lều mà họ đã để lại ở đây và một số đồ dùng, thực phẩm còn lại.
Hai người như nhặt được bảo bối, vọt vào trong lều, đốt nến hưởng thụ cảm giác ấm ấp hiếm có và đồ ăn ngon.
Bỗng nhiên Nhiếp Thanh Long "Này" một tiếng nói: "Nhị Cẩu, anh có cảm thấy có gì đó không đúng không?"
"Tại sao tôi lại cảm thấy trong gió có hơi người nhỉ?"
Trần Nhị Cẩu gặm một miếng thịt bò khô, nhếch miệng cười nói: "Anh bị thần kinh à?"
"Bây giờ, với cái độ cao này, có ai lại liều mạng không muốn sống như chúng ta mà chạy đến đây chứ."
Vừa dứt lời, sắc mặt của anh ta cũng lập tức thay đổi.
"Có người!"
Hai người đều đã được huấn luyện bài bản, vừa cảm giác có điểm bất thường thì đã lập tức thổi tắt nến, cầm dao găm trong tay, lăn từ trong lều ra ngoài.
Cùng lúc đó, tiếng phập phập vang lên, vài mũi tên nỏ mạnh mẽ xuyên qua không khí, gào thét mà đến, đâm thủng cả hai cái lều của bọn họ.
Nếu như bọn họ chậm một giây thôi, thì chắc chắn đã bị những mũi tên nỏ này bắn thành nhím rồi.
"Ai?" Vẻ mặt hai người đồng thời thay đổi.
Trong tiếng quát lớn, chỉ thấy hàng chục người nhảy ra từ phía sau tảng đá lớn ở xung quanh.
Bọn họ trang bị vũ khí đầy đủ, trong mắt đều là vẻ vô cùng hung tàn.
Trần Nhị Cẩu cắn răng, lạnh lùng nói: "Các người là sát thủ quốc tế?"
Nhiếp Thanh Long liếc nhìn một vòng, sắc mặt lại lần nữa thay đổi lớn.
Anh ta nhỏ giọng nói: "Nhóm Lam Ưng, Huyết Xà, đàn Sư Tử Bắc Mỹ, kỵ sĩ Địa Ngục, binh đoàn thợ săn..."
Mỗi một cái tên mà anh ta đọc lên, vẻ mặt lại nặng nề thêm một chút.
Chỉ vì những cái tên này, đều là những sát thủ nổi tiếng thế giới.
Tuy Nhiếp Thanh Long là người của Thần Vương Điện, thế nhưng anh ta cũng là lãnh đạo của tổ chức Long Nha, cũng là một vũ khí lợi hại trong nước nên đương nhiên đã sớm có hồ sơ về những nhân vật khét tiếng này.
Không ngờ tối nay tất cả bọn họ đều có mặt ở nơi này.
Trần Nhị Cẩu không nhịn được nuốt nước miếng một cái, anh ta cũng đều đã nghe qua những cái tên này.
"Lão Nhiếp, xem ra là bọn họ muốn mạng của chúng ta."
Nhiếp Thanh Long cười lạnh nói: "Muốn lấy mạng của chúng ta, cách tốt nhất chính là giết chết bọn họ."
"Nhị Cẩu, anh sợ sao?"
Trần Nhị Cẩu lớn tiếng nói: "Sợ cái búa ý!"
"Giết một tên hòa vốn, giết hai tên kiếm lãi!"
"Các cháu, có can đảm thì lên hết đi!"
"Cho các người thấy sự lợi hại của ông nội Cẩu đây!"
Nghe anh ta lớn tiếng xong, đám người binh đoàn thợ săn lập tức giơ khẩu súng lớn màu đen trong tay lên. Bọn họ là nhóm lính đánh thuê khiến cho mọi quốc gia đều phải đau đầu.
Mỗi một thành viên đều là tuyển thủ hàng đầu bước ra từ các trại huấn luyện lớn.
Tụ họp về một chỗ, chỉ nhận tiền, không nhận người.
Chỉ cần trả đủ tiền thì bọn họ có thể giết bất cứ kẻ nào.
Thấy nhiều nòng súng như vậy, trong mắt Trần Nhị Cẩu và Nhiếp Thanh Long không nhịn được mà lộ ra vẻ kiêng kỵ.
Bọn họ bí mật đi tới nơi này là vì muốn dùng cách thức đặc biệt để hoài niệm về tình bạn cũ của mình, đồng thời cũng là để huấn luyện giới hạn.
Vì thế cả hai đều không mang theo vũ khí hạng nặng, mỗi người chỉ cầm theo hai con dao găm trên người.
Lúc này đối diện với nhiều nòng súng như vậy. xung quanh lại không có gì che chắn, muốn tránh né quả thực là khá khó khăn.
"Không được nổ súng."
Đúng lúc này một giọng nói Trung Quốc cứng rắn truyền từ trên cao xuống.