Tần Thiên cười lạnh nói: "Đây cùng lắm chỉ là một tài xế của tao mà thôi."
"Chúng mày có gì thì có thể nhắm về phía tao."
Tài xế?
Nghe nói vậy, đám người Mã Kim Vũ lập tức ngây ra một lúc. Vừa rồi dù Thiết Tượng không địch lại được Hoàng Phong, nhưng bọn họ có thể nhìn ra được chắc chắn anh ta cũng là một cao thủ.
Một cao thủ như vậy Tần Thiên lại nói chỉ là một tài xế?
"Đúng là lẻo mép." Mã Kim Long cho rằng Tần Thiên cố ý tìm đường lui cho mình, cậu ta cười lạnh nói: "Đã vậy thì, Tần Thiên, tao cho mày một cơ hội."
"Không phải vừa rồi mày hỏi tao, mày phải làm gì thì mới có thể khiến tao vừa ý sao?"
"Bây giờ tao không nói, muốn mày phải tự nói."
"Mày cảm thấy, mày phải làm thế nào thì tao mới có thể vừa ý?"
"Nếu như thật sự làm cho tao vừa ý thì tao cũng không ngại tha cho mày một mạng."
Hiện tại, cậu ta đã ăn chắc Tần Thiên rồi. Hoàng Phong ra tay, thể hiện uy lực to lớn, chẳng khác nào đang ra oai phủ đầu Tần Thiên.
Thế nên Mã Kim Vũ mới bỗng nhiên muốn chơi đùa với Tần Thiên một chút, giống như trò mèo vờn chuột vậy.
Nhìn thấy dáng vẻ cao cao tại thượng của Mã Kim Long và tên thuộc hạ trừng trừng như hổ đói bên cạnh cậu ta, Lưu Xán lo lắng nhìn về phía Tần Thiên.
Ông ấy đột nhiên cảm thấy mình không nên mơ mộng hão huyền, dễ dàng tin tưởng Tần Thiên như vậy.
Ông ấy không nên tới đây.
Đây không phải là tự rước lấy nhục sao?
Tần Thiên cười lạnh nói: "Cậu Mã, mày mời tao tới dùng cơm, chẳng lẽ đây là đạo đãi khách của mày sao?"
Mã Kim Vũ cười ha ha nói: "Đúng thế!"
"Tần Thiên, chỉ dựa vào phần can đảm này của mày, tao thật sự thấy hơi thích mày rồi đấy."
"Tốt lắm, mời vào trong. Chúng ta ngồi xuống nói chuyện!"
Mã Thiên Minh đứng bên cạnh hai mắt đỏ bừng.
"Tên họ Tần, mày còn thật sự dám ngồi xuống ăn à?"
Tần Thiên không thèm liếc mắt để ý đến Mã Thiên Minh một cái mà đi thẳng qua bên kia. Thiết Tượng đi theo sau, kéo ghế ra cho Tần Thiên.
Sau khi Tần Thiên ngồi xuống, châm một điếu thuốc, chân mày nhíu lại, dường như đang nghĩ xem nên nói như thế nào.
Mã Kim Long ngồi ở ghế chính, cậu ta rót một ly rượu đỏ rồi lắc lắc trong tay, đắc ý nói: "Tần Thiên, giờ mày có thể nói được chưa?"
"Nếu như mày không biết phải lấy lòng tao như thế nào thì tao cũng không ngại nhắc nhở mày một chút."
"Nghe nói vợ mày là một người tuyệt đẹp, tao cảm thất rất hứng thú."
"Còn cả Tập đoàn Tô Ngọc của cô ta nữa, tao cũng rất hứng thú."
"Mày giới thiệu vợ của mày cho tao. Tao có thể khiến mày giống như Lưu Xán, được tự do tài chính chỉ sau một đêm."
"Mày cảm thấy thế nào?"
Nghe xong lời của cậu ta, đám người Mã Thiên Minh, Ôn Văn và Hoàng Phong đứng bên cạnh đều không nhịn được mà bật cười.
Ở trong mắt bọn họ, Tần Thiên như này là tự rước lấy nhục.
Sắc mặt Tần Thiên trầm xuống.
Vốn dĩ hắn và Mã Thiên Long cũng không có hận thù gì. Mà vì hợp tác, có thể nhịn thì hắn cũng không muốn làm lớn chuyện ra.
Nhưng nếu người này không biết tốt xấu như vậy thì cũng đừng trách hắn không khách khí.
Hắn lạnh lùng nói: "Mày ép mua lại công ty vận chuyển hàng hóa của Lưu Xán, làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của vợ tao."
"Tao rất không vui."
"Thứ nhất, tao lệnh cho mày lập tức trả lại công ty cho ông chủ Lưu, đồng thời xin lỗi ông ấy."
"Về phần ân oán giữa tao và nhà họ Mã, vốn là từ Mã Thiên Minh mà ra."
"Bây giờ, mày chặt đứt một tay của Mã Thiên Minh trước mặt tao, hứa từ nay về sau đối nhân xử thế cho tử tế thì tao sẽ không truy cứu trách nhiệm của Mã Kim Long mày nữa."