Xét đến việc muốn hợp tác giành mảnh đất số một hồ Như Ý, Ngô Thiên Hùng đã quyết tâm cực kỳ lớn, đó chính là đưa bất động sản Cẩm Tú của ông ta làm cổ phần để đầu tư vào dự án này.
Bọn họ muốn thành lập công ty mới, bất động sản Thiên Tú.
Thiết Lâm Phong và Lý Thành Nam cũng đầu tư một chút vào cổ phần công ty. Nhưng cổ đông lớn nhất vẫn là Tập đoàn Tô Ngọc.
Nói trắng ra thì ông chủ đứng đằng sau chính là Tần Thiên.
Đến bây giờ, Tập đoàn Tô Ngọc của Tô Tô lại bổ sung thêm một mãnh hổ nữa.
Hiện tại có tổng cộng bốn công ty: Hóa chất Tô Ngọc, Thương mại điện tử Thiên Cẩu, Vận chuyển nhanh Thông Đạt, Bất động sản Thiên Tú. Đưa quá trình thay đổi tập đoàn vào hoạt động chính thức.
Mà việc giành lấy hồ Như Ý, xây dựng một tòa cao sốc làm trụ sở công ty sẽ là bước ngoặt phát triển cực kỳ nặng ký của Tập đoàn Tô Ngọc ở bảy tỉnh phía Nam.
Đối với mảnh đất này, mặc dù nhóm người Thiết Lâm Phong vẫn còn khá nhiều nghi hoặc, nhưng có Tần Thiên đứng ra thì bọn họ tự tin hơn gấp trăm lần.
Vừa ra khỏi cửa chính của khách sạn, một người đàn ông mang vẻ mặt nghiêm nghị vội vàng bước tới chặn bọn họ lại.
"Anh chính là Tần Thiên?"
"Tôi đã sớm nghe về chuyện của anh và ông chủ Lưu."
"Hiện tai, tôi khuyên anh nên từ bỏ việc tranh giành hồ Như Ý rồi sớm quay về Long Giang đi."
"Tôi là vì muốn tốt cho anh, thật sự đó."
Tần Thiên ngây ra một lúc, hắn cũng không quen biết người nà.
Lưu Xán đứng bên cạnh vội vàng nói: "Tần tổng, vị này chính là đại thiếu gia của nhà họ Mã, Mã Kim Vũ."
"Kim Vũ, sao cậu lại tới đây?"
Mã Kim Vũ tức giận: "Ông chủ Lưu, mấy người cũng quá to gan rồi!"
"Dùng thủ đoạn cứng rắn để lấy lại công ty thì cũng thôi đi, giờ lại muốn nhúng tay vào mảnh đấy hồ Như Ý số một."
"Chẳng lẽ các người không biết, mảnh đất này có liên quan đến nhà họ Dương sao?"
"Đắc tội em trai tôi, tôi còn có thể giúp các người xử lý. Nhưng đắc tội với nhà họ Dương, vậy ngay cả tôi cũng không giúp được các người rồi!"
"Nghe lời của tôi, rời đi mau đi!"
Lưu Xán khổ sở đưa mắt nhìn về phía Tần Thiên.
Tần Thiên nhìn chằm chằm Mã Kim Vũ.
Nhìn bề ngoài, không thể không thừa nhận, đây chính là một người đàn ông khí chất hiên ngang và chính trực.
Thế nhưng giữa hai đầu lông này lại có chút sầu não u ám. Người sáng suốt vừa nhìn là biết, đây là dấu hiệu của việc thất bại lâu dài.
Theo lý mà nói, anh ta là con trưởng của nhà họ Mã, là người thừa kế hợp pháp nhất, lại cộng thêm việc tài hoa hơn người thì không nên có bộ dáng như thế này.
Sau khi biết được một vài điều về Mã Kim Vũ từ Lưu Xán, Tần Thiên bỗng nhiên thấy hơi đồng tình đối với người này.
Hoặc có lẽ là đồng cảm.
Bởi vì, hắn không khỏi nghĩ đến bản thân mình.
Chẳng phải lúc đó chính hắn cũng là con trai cả, chái trai trưởng sao? Kết quả thì sao? Ngay cả Mã Kim Vũ bây giờ cũng không bằng.
Ít nhất Mã Kim Vũ còn có thể ở lại nhà họ Mã làm một vài việc. Còn hắn thì là không được gia tộc chứa chất, nên bỏ nhà ra đi.
Ngay cả như vậy, gia tộc vẫn không chịu buông tha cho hắn.
Nghĩ tới đây, hắn chân thành nói: "Cậu Mã, tôi biết một vài chuyện của cậu. Cũng biết cậu bị gia tộc giao cho nhiệm vụ không thể hoàn thành là giành lấy mảnh đấy hồ Như Ý số một."
"Có thể nói cho tôi biết, nếu cậu thất bại thì gia tộc sẽ đối xử với cậu như thế nào không?"
Mã Kim Vũ không nhịn được nói: "Tôi chưa bao giờ để tâm đến những thứ này."
"Con người tôi không mong cầu gì quá lớn, tôi chỉ cần một vị trí để tôi có việc làm là được."