"Chỉ là có một chuyện tôi muốn nhờ mọi người ở đây giúp đỡ. Đó chính là, việc nộp hồ sơ dự thầu nhất định vẫn phải diễn ra."
"Không thể để tôi là người duy nhất ra giá được, sẽ khiến cho những người trong chính quyền thành phố nghĩ rằng tôi là kẻ độc đoán mất?" Dương Côn cười ha hả.
Mọi người vội vàng cười nói: "Đương nhiên chúng tôi hiểu điều này."
"Chúng tôi sẽ ra giá, tạo một cục diện trăm hoa đua nở. Nhưng mà trong hồ sơ dự thầu sẽ hạ giá thầu xuống thật thấp, khiến người trong chính quyền thành phố chỉ có thể lựa chọn cậu Dương thôi."
"Cậu Dương, chúc mừng chúc mừng."
"Hồ Như Ý thuộc về các cậu rồi, sau này có các dự án khác thì phải quan tâm chăm sóc chúng tôi đó."
Dương Côn kích động nói: "Đương nhiên rồi."
"Mọi người, những chuyện này để sau rồi chúng ta nói. Mọi người yên tâm, nhà họ Dương chúng tôi chắc chắn sẽ không phụ bạc mọi người."
"Sau này tôi sẽ cho người trả phí trà nước sau."
Nói đến đây, anh ta chợt nhìn qua Tân Thiên.
Trong lòng anh ta đắc ý, đi qua kéo Tần Thiên qua một bên, hạ giọng nói: "Tần tổng, chuyện tới nước này rồi tôi cũng không gạt anh nữa."
"Thật ra có một chuyện tôi muốn nhờ anh giúp đỡ."
Tần Thiên nhíu lông mày: "Vậy sao? Chuyện gì?"
Dương Côn nói nhỏ: "Nghe nói mối quan hệ giữa anh và An Quốc tỉnh Nam Giang, nhà họ Triệu tỉnh Vân Xuyên cực kỳ tốt."
"Nếu có cơ hội, tôi muốn mời anh hẹn gặp bọn họ, chúng ta cùng gặp mặt."
"Anh yên tâm, làm được việc rồi chắc chắn tôi sẽ có hậu tạ."
"Mặc dù hiện giờ anh không có duyên với mảnh đất này, nhưng mà ở thành phố Cẩm Hồ này vẫn còn nhiều cánh đồng lắm. Anh để ý mảnh nào thì nói với tôi một câu, tôi lấy nó cho anh."
Hử?
Cuối cùng Tần Thiên cũng hiểu ra vì sao tên Dương Côn này lại dễ dàng tha thứ cho mình lần nữa.
Thì ra là bởi vì An Quốc và nhà họ Triệu ở Vân Xuyên.
Dương Côn có chuyện gì mà lại muốn nhờ vả An Quốc và nhà họ Triệu chứ?
Tần Thiên muốn hỏi thử, nhưng mà Dương Côn lập tức phát hiện ra, trong lúc anh ta đắc ý thì đã để lộ thông tin mất rồi.
Anh ta vỗ bả vai Tần Thiên chuyển hướng trọng tâm câu chuyện: "Được rồi, để sau này chúng ta nói mấy chuyện này sau."
"Anh yên tâm. Tóm lại là tôi sẽ không đối xử tệ với anh đâu."
"Cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi về thôi."
Tần Thiên cười nói: "Cậu Dương, sao mà cậu chắc chắn cậu là chân mệnh thiên tử duy nhất chứ?"
"Nói không chừng tôi cũng kìm được mảnh đất hung này thì sao?"
"Anh nói cái gì?" Dương Côn ngẩn ra một lúc, nói: "Anh vẫn còn muốn thử sao?"
Tần Thiên cười nói: "Đã đến rồi, nếu không thử một lần thì chẳng phải là thua lỗ quá sao."
Nói rồi, hắn ngang nhiên đi về phía Trận Tứ Tượng.
Trong Trận Tứ Tượng, Lưu Đức và bốn đồ đệ đã hoàn thành nhiệm, vụ, đang chuẩn bị kết thúc công việc thì nhìn thấy Tần thiên đi tới, bọn họ không khỏi thay đổi sắc mặt.
Dương Côn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tần Thiên, đột nhiên nói lớn: "Tần tiên sinh nói đúng!"
"Đại sư Lưu, mời mọi người cho anh ta thử lại một lần cuối cùng vậy!"
Trước mặt bao người, Tần Thiên đi vào trong trận. Có điều, đứng trước Lưu Đức, hắn cũng không quỳ xuống, mà chỉ nở một cười không giống như đang cười trên gương mặt.