Lão Bạch dùng gậy bóng chày chỉ vào đầu Tần Thiên, tức giận nói: "Mày tự tìm đường chết, đừng trách bổn thiếu gia không khách khí!”
"Hai lựa chọn."
"Một là đưa xe cho tao, hai là, để tao đập vỡ cái đầu chó của mày!”
“Tự mình chọn đi!”
Mấy người khác cũng kêu gào: "Đúng, để cho hắn bồi thường bằng chiếc xe!”
“Một cái tát đổi một chiếc Toyota Land Cruiser, cũng đáng giá!”
"Đồ chó, không đưa xe thì tao đập nát đầu chó của hắn!"
Sáu người bọn họ đều cầm sáu gậy bóng chày, đồng thời chỉ vào đầu Tần Thiên.
Mấy cô hot girl mạng kia cười duyên dáng, trong mắt bọn họ, bọn đàn ông đi cùng bọn họ rất oai phong.
Loại chân lấm tay bùn lái xe cho ông chủ như Tần Thiên, trong mắt bọn họ cũng không khác gì chó.
Còn bọn họ là nữ thần mà thứ chó chân lấm tay bùng vĩnh viễn không thể có được.
Nhìn thấy tình hình thế này, ông bác kia vội vàng đi tới bên cạnh Tần Thiên.
"Người anh em, cảm ơn cậu ra mặt giúp tôi, tuy nhiên tục ngữ có câu nói hảo hán không chịu thiệt trước mắt.”
"Bọn họ nhiều người, chúng ta vẫn nên nhẫn nhịn thôi."
“Cậu xin lỗi cậu ấm này đi, sau đó giúp bọn họ kéo xe ra."
“Bọn họ nhiều người, nếu thật sự đánh nhau thì cậu sẽ rất thảm đấy.”
Tần Thiên muốn nói cái gì, đột nhiên điện thoại đổ chuông.
Thấy là Lãnh Phong, hắn bắt máy: "Alo ——"
"Thiên ca, không phải anh bảo bọn tôi chiêu mộ người mới sao? Tôi vừa mới chọn được hai mươi người, đều là lính giải ngũ.”
"Khi nào anh trở về, tự mình kiểm tra đi."
Tần Thiên không nghĩ tới tên này lại kiên quyết như vậy, nghĩ đến cái gì đó, hắn nhịn không được cười nói: "Tôi đang ở bên bờ sông.”
"Kéo hết đến đây đi."
Lãnh Phong ngẩn người một chút, nói: "Được!”
Tần Thiên cúp điện thoại sau đó liếc mắt nhìn Lý Cường, cười nói: "Nhiều người phải không?”
"Nếu các người không sợ, trợ thủ của tôi sắp tới rồi."
"Chờ đi."
“Oắt con, mày gọi người tới sao?” Trong mắt Lý Cường hiện lên một chút bối rối.
Tần Thiên lười phản ứng, cười nói với ông bác bên cạnh: "Bác trai, sông có rất nhiều cá.”